Gác xép nhỏ

Hải Phòng, thành phố hoa phượng đỏ! Đó là tên mà cả đất nước Việt Nam này đều gọi như vậy, không biết từ bao lâu rồi nhưng chắc chắn nguồn gốc của tên gọi đó bắt nguồn là đường phố ở Hải Phòng có rất nhiều hoa phượng.
Ngoài ra còn có một tên khác nữa, thành phố Cảng. Ừ, thì ai chẳng biết là ở Hải Phòng có cảng biển thuộc dạng lớn nhất khu vực thời bấy giờ. Giải thích dài dòng ghê, sốt ruột quá.
Thời điểm tôi đang kể cho các bạn nghe câu chuyện về một gia đình tại Hải Phòng bắt đầu từ năm 1995. Gia đình nhỏ bé ấy là một ngôi nhà tập thể nhỏ chừng 30 m2, có gác xép bằng gỗ dùng để đựng đồ không dùng đến, toàn bộ sinh hoạt của gia đình bao trọn trong cái diện tích nhỏ bé, chật hẹp ấy. Nào là phòng khách, vừa là chỗ ăn cơm, nhà vệ sinh nhỏ cuối nhà, gian bếp nhỏ, một cái giường 1,8x2m là chỗ ngủ cho cả gia đình gồm 3 người.
Bố, Hoàng Tuấn Hùng, 30 tuổi, một thủy thủ tàu viễn dương, cái nghề mà phần lớn trai tráng Hải Phòng đều phấn đấu theo đuổi. Anh Hùng của chúng ta là một người đàn ông cao lớn, anh cao chừng 1,75m, khuôi mặt rắn rỏi, vuông vức, phảng phất nét phong trần của một người hít gió biển nhiều hơn gió đất liền. Nhìn vào đôi mắt anh có thấy được cả biển trời bao la, bởi đôi mắt ấy là của người đi biển. Một người con đúng nghĩa của Hải Phòng, anh sinh ra và lớn lên ở cái thành phố cảng này, hàng ngày lớn lên cùng tiếng còi tàu cập cảng ăn – trả hàng. Anh tốt nghiệp loại giỏi khoa tàu máy, Đại học Hải Phòng sau đó được nhận luôn vào làm việc tại một công ty chuyên vận chuyển hàng hóa quốc tế. Với anh biển cả là nhà và đó là cuộc sống của anh. Một năm chắc anh chỉ ở nhà với vợ con được chừng 1 tháng, và đó là khoảng thời gian anh vất vả nhất. Vất vả vì vợ.
Mẹ, Bùi Tuyết Loan, một trong hai nhân vật chính trong câu chuyện mà tôi đang kể cho các bạn nghe. Loan năm nay 28 tuổi làm việc tại Phòng Hành chính Đại học Hàng hải. Loan là một cô gái gốc Hải Phòng, da trắng như trứng gà bóc (gái Hải Phòng không hiểu sao da trắng mặc dù luôn hứng nắng, gió biển), khuôn mặt thanh tú cân xứng, tóc để ngang vai. Chi tiết khác tôi sẽ kể cho các nghe ở phần sau. Loan tính tình hiền dịu, nói năng nhỏ nhẹ dễ nghe, chẳng làm ai phật lòng bao giờ. Chẳng thế mà cô luôn được mọi người quý mến (trừ một số ít người ghét). Cô là một người vợ dâm đãng, à không, đảm đang. Một người mẹ hết mực yêu thương đứa con trai duy nhất của mình cho tới thời điểm này. Nói đến đứa con trai này, đó là nhân vật chính số 2.
Con trai, Hoàng Tuấn Dũng. Năm nay Dũng mới có 6 tuổi, đang học lớp 1 tại trường Tiểu học gần nhà, cái trường này là dành cho con em cán bộ giáo viên trường Đại học Hàng Hải, nơi mẹ Loan đang công tác. Từ nhỏ, Dũng là đứa được cưng chiều nhất vì nó là đứa con một trong gia đình, nhà nội Dũng là đứa cháu đích tôn vì anh Hùng là con trai cả trong gia đình, dưới Hùng còn có một người em khác là Hào mà Dũng phải gọi là chú ruột, chú Hào chưa lập gia đình. Nhà ngoại thì Dũng cũng là đứa cháu đầu tiên vì dì Thúy, em ruột mẹ Loan vừa mới lập gia đình nên chưa có con. Nhưng lý do thuyết phục hơn cả để Dũng được chiều chuộng là nó rất xinh xắn (vì nó còn nhỏ nên không gọi là đẹp trai), khuôn mặt có nét hao hao bố, rất đàn ông. Nó còn ngoan ngoãn nữa, cô giáo lớp 1 của nó cho nó là lớp trưởng bởi nó già dặn hơn các bạn, lại ngoan, học giỏi nhất lớp, bảo gì các bạn cũng nghe.
Kể sơ sơ vậy thôi về cái gia đình nhỏ bé này, chuyện còn dài mà phải không các bạn. Tôi, người đang kể cho các bạn nghe câu chuyện này không phải là một cây bút chuyên nghiệp, tôi có thể là một phần của câu chuyện, cũng có thể chỉ là người ngoài, câu chuyện có thể có thật toàn bộ, hoặc chỉ có thật một phần, hoặc hoàn toàn chỉ là bịa đặt. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của người đọc. Tôi mong rằng câu chuyện của tôi sẽ được các bạn đón nhận. Xin được phép bắt đầu.
---------------------------------------
Trời mùa hè ở cái đất Hải Phòng này thật nóng kinh khủng, nóng cháy da cháy thịt như các cụ vẫn thường bảo, gió biển, nắng biển như muốn thiêu đốt làn da, làm chảy nhựa đường. Buổi tối trời mát dịu hơn một chút nhưng cũng vẫn nóng. Cái quạt máy Liên Xô chạy xè xè không đủ làm mát cho 3 người. Đang thiu thiu vừa chìm vào giấc ngủ, Dũng mơ màng nghe tiếng gì đó làm nó thức giấc. À nghe như tiếng mẹ đang nói với bố. Mà nói cái gì mà nó nghe không rõ nữa.
- ư, ư, ư, nhẹ thôi anh, con nó dậy bây giờ!
- Nhưng anh không nhẹ được, anh thèm lắm, lồn em sao chặt thế, nó đang cắn đầu buồi anh này, tiếng Hùng thủ thỉ bên tai vợ.
Vì mới có 6 tuổi và nhà chỉ có 1 cái giường nên Dũng phải ngủ cùng bố mẹ. Nó chẳng hiểu mô tê bố mẹ đang làm gì, đầu óc nó cũng thông minh ấy chứ nhưng không thể hiểu được bố mẹ đang làm gì. Nó từ từ mở mắt nhìn, trong bóng tối lờ mờ của đèn ngủ. Nó thấy mẹ đang trần truồng nằm ngửa, hai chân banh rộng ra hết cỡ, bố thì đang quỳ hai đầu gối xuống giường ra sức đẩy hông ra vào háng mẹ nó. Trên người bố nó chắc là toàn mồ hôi, bởi nó thấy loáng loáng mờ mờ nước trên người bố. Bố vất vả quá. Nó nằm im xem tình hình thế nào.
- Anh ơi, em thèm lắm, ư…. ư …. ư…. địt em đi, địt mạnh vào. Tiếng Loan hổn hển trong đêm tối.
- Thèm này, địt mạnh không sợ bướm em hỏng à. Anh địt bù đây. Loan ơi. Hùng ra sức địt vợ, tiếng kẽo kẹt của cái giường ngày càng lúc càng to.
- Chồng ơi, mình xuống sàn đi, anh cho em cưỡi đi. Em sợ con dậy.
Hai vợ chồng lục tục ôm nhau xuống sàn nhà, từ trên giường xuống sàn mà buồi Hùng vẫn không rời cô bé của vợ, anh không muốn rời chút nào bởi anh vừa hoàn thành chuyến công tác 9 tháng liên tục trên biển, đợt nghỉ phép này chỉ có 3 ngày, anh mới về lúc chiều. Buổi tối cả nhà ăn uống liên hoan nhưng thực sự anh chẳng có tâm trạng nào ăn uống cả, chỉ muốn nhanh đến giờ ngủ để được ôm ấp, vuốt ve và cắm thằng em vào cái bướm của vợ thôi. Loan cũng vậy, nước nôi đã lênh láng từ sáng khi được báo tin là chiều chồng về đến nhà. Báo hại buổi trưa phải tranh thủ từ cơ quan về nhà thay quần lót và mang thêm 1 cái đề phòng nữa. 28 tuổi, cái tuổi đang cần tình dục nhất thì cô luôn luôn phải sống xa chồng. Cũng phải thôi, yêu và chấp nhận lấy chồng thủy thủ thì phải biết kìm nén, vợ thủy thủ mà. 1 năm may ra chồng ở nhà 1 tháng, 11 tháng còn lại là những ngày tháng đơn côi, những đêm buồn tủi ôm gối. Cũng may có thằng cu nên cũng đỡ buồn.
Trở lại với sàn nhà, nơi hai con hổ kỳ động dục quần nhau tả tơi. Vừa xuống sàn nhà, Hùng rút buồi ra nghe cái “pặc”, anh bảo Loan quỳ gồi:
- Mút buồi anh đi em, em liếm bi cho anh nữa nhé. Vợ yêu của anh.
Loan ngoan ngoãn quỳ gối mút cu chồng. Phải nói cu Hùng rất to, lại dài nữa, chắc cỡ độ 18cm chứ không ít, đường kính phải chừng 3cm. Loan há hết miệng mới ngoạm được cu chồng, cô cố gắng lắm mới đưa cái đầu khất chạm vào cổ họng mình, trời ạ, cố vậy mà cu chồng mới vào được hơn nửa tẹo.
Tiếng sụp soạp liên tục vang lên, giờ này Dũng đã tỉnh hẳn ngủ. Nó biết bố mẹ đang chơi trò người lớn mà không muốn nó thấy đây mà. Nhưng bản tính trẻ con là tò mò, thích khám phá, nó cố mở mắt thật to, cố nghe thật rõ xem bố mẹ đang làm gì. Cũng may, hai vợ chồng đang mải mê nên gần như không để ý xung quanh.
Mút buồi chồng được khoảng 5 phút, Loan buông bỏ cái buồi mà cô mê đắm mà cúi hẳn đầu xuống, ngửa mặt lên để mút hai hòn bi. Cô biết, đây là nơi bảo quản tinh trùng của chồng, cô nâng niu lắm như sợ nó vỡ. Tinh trùng của chồng là thứ mà cô thích nhất, nó thơm thơm, ngậy ngậy, béo béo. Cô đã uống không biết bao nhiêu lần. Tất nhiên lồn cô cũng được bơm nhiều lắm. Giờ đây cô đang liếm nhè nhè vào hai tinh hoàn của Hùng, thỉnh thoảng chẳng biết là cố tình hay vô tình mà cô còn liếm trượt xuống cái lỗ đít của chồng. Mỗi lần như vậy là Hùng lại rít lên, ơ hay nhỉ, lỗ đít được liếm cũng sướng chẳng kém gì. Hùng nghĩ tí nữa phải thử liếm đít vợ xem thế nào.
Được một lúc, cảm thấy cần phải thay đổi không ra mất, Hùng cúi xuống kéo vợ đứng dậy cùng mình. Giờ đây, hai thân thể trần truồng cạnh nhau giữa nhà, ánh đèn ngủ mặc dù ánh sáng yếu nhưng trong đêm tối cũng đủ thể Hùng nhìn thấy toàn bộ cơ thể vợ. Phải nói là nó rất đẹp. Loan định vồ lấy chồng thì Hùng đưa tay lên môi mình ra dấu im lặng, anh muốn ngắm nhìn cơ thể trần truồng của vợ, mà cũng là để có quãng thời gian nghỉ kìm nén cảm xúc xuất tinh. Hùng nói:
- Loan, anh muốn ngắm cơ thể em.
Đang cơn sướng muốn được địt ngay, nghe Hùng nói vậy Loan cũng cảm thấy hơi hụt hẫng, cô tưởng rằng anh không ham muốn cô. Cả năm trời đằng đẵng chờ chồng, cái lồn chỉ dùng vào việc đi đái và ra máu kinh trong những ngày vắng chồng, nay chồng về cô chỉ muốn địt và địt mà thôi. Cô định ngay sáng ngày mai sẽ gửi con về nhà bà ngoại để hai vợ chồng ôm ấp, mút mát, địt nhau cả ngày cho thỏa nỗi niềm mong nhớ. Loan hoàn toàn không hiểu được cảm giác của Hùng lúc này, anh muốn lắm chứ nhưng kìm nén bởi anh biết, vợ chồng xa nhau lâu nên khi gần nhau phải làm cho đối phương thỏa mãn, nếu không thì rất có thể tai họa mất vợ xảy ra như bao tấm gương thủy thủ bạn anh gặp phải. Anh nói để trấn an vợ:
- Anh muốn được ngắm em vì anh toàn phải tưởng tượng ra cơ thể của em lúc trên tàu. Anh yêu em lắm Loan ạ. Anh nhớ em hằng đêm.
Câu nói này của Hùng làm Loan bồi hồi, biết mình nghĩ sai về chồng, tự nhiên cô thấy ngượng ngùng trước câu nói tình cảm của chồng, trong đêm tối, không ai nhận ra mặt cô đã đỏ tự khi nào. Đỏ mặt trước tình cảm của chồng dành cho mình, người chồng mà cô hết mực yêu thương, người chồng cũng chính là mối tình đầu của mình, cô từ thần tượng anh và yêu anh lúc nào không hay. Cô đỏ mặt vì nghĩ rằng mình đang trần truồng để lộ toàn bộ thân hình kiều diễm của mình cho người khác ngắm. Theo bản năng, cô lấy một tay che hờ lên mu bướm, một tay đặt nhẹ lên vú. Cái cảm giác này giống như hồi con gái mới lớn ngượng ngùng trước bạn khác phái, cái cảm giác ngượng này cộng với với bàn tay đặt trên mu bướm run run giống cảm giác lúc cô thủ dâm, tay kia vô tình chà xát nhẹ vào đầu vú. Tất cả làm cô nứng hơn, nước lồn có từ khi còn ở trên giường giờ đây lại đổ thêm ra, xuýt nữa thì cô cực khoái.
Hùng gỡ hai tay Loan đang che cho 2 bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể, anh để tay vợ xuôi theo hông. Giờ đây, thân hình Loan hoàn toàn nguyên thủy trước mặt chồng, cô đã bớt cảm giác ngượng ngùng, giờ đây chỉ còn cảm giác muốn được cái gì đó xâm nhập vào cơ thể mình. Hùng nhìn ngắm vợ, ánh mắt anh căng ra giống như lúc nhìn biển đêm trong cơn giông bão, ánh mắt anh như muốn nuốt thân hình vợ vào trong người mình.
Nhìn từ trên xuống dưới, khuôn mặt Loan hình trái xoan, xinh đẹp là từ chưa đủ để miêu tả về khuôn mặt của vợ anh. Đôi mắt sáng nhưng có nét buồn buồn, ươn ướt, mũi cao, khuôn miệng nhỏ. Mọi chi tiết trên khuôn mặt Loan kết hợp tại thành một thứ rất hòa hợp, vừa vặn tạo nên một khuôn mặt thanh tú, duyên dáng mà bất cứ ai nhìn vào đều thấy dễ thương và muốn gần gũi. Chẳng vậy mà từ thời còn đi học, cô luôn là hoa khôi của trường, sau này công tác thì được gọi là người phụ nữ đẹp nhất cơ quan.
Xuống chút nữa là đôi vú. Chẳng biết ăn uống kiểu gì, cũng chẳng tập tành gì nhưng Loan có đôi vú khá to, vòng ngực khoảng 90 đúng chuẩn người mẫu. Nếu to không thôi thì chưa được gọi là đẹp, hai vú Loan không chẩy xệ một chút nào, nó vươn lên hùng dũng như thách thức người đối diện. Đầu vú nhỏ, lồi hẳn trên 2 quả đồi và còn hồng nguyên mặc dù thằng Dũng bú mẹ từ lúc đẻ ra đến năm 3 tuổi mới cai sữa hoàn toàn. Đầu vú của Loan đặc biệt nhạy cảm, mỗi lần va chạm nhẹ vào là nó căng cứng hẳn ra, săn săn lại làm Loan cảm giác tê tê.
Cái bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa, ở giữa khoảng bụng đó là cái rốn hút vào trong tạo thành điểm nhấn cho cái bụng, tạo một nét bí ẩn mà ai cũng muốn khám phá. Khác người ở chỗ cái rốn này tạo thành một lỗ khá to trên bụng. Cái lỗ này làm Hùng chết mê chết mệt. Anh đã từng địt buồi mình vào lỗ này, nó không sâu như lỗ lồn, chỉ vừa đầu khất thôi nhưng cũng làm sướng khoái đến nỗi xuất tinh vào lỗ rốn vợ. Lỗ rốn vợ đủ to để chưa hết tinh trùng, như một cái chén chưa tinh vậy.
Cách rốn khoảng 20cm là cái lồn của Loan. Đây là nơi linh thiêng nhất, đẹp nhất và hấp dẫn nhất của Loan. Mu lồn gồ hẳn lên, múp máp, mềm mềm. Lông lồn Loan không nhiều như đa phần phụ nữ khác mà chỉ lưa thưa, lông lồn cũng không dài, đặc biệt là rất mềm như lông tơ và chỉ mọc ở trên mu thôi. Cái hay cũng là cái dở ở lông lồn của Loan là nó chỉ mọc từ mu lồn trở lên trên rốn, mà mọc lên cao quá nên cô không dám mặc những loại quần cạp trễ vì sẽ hở lông lồn, còn phía dưới mu tuyệt nhiên không có một sợi lông nào dù là nhỏ nhất. Chỉ có thịt là thịt. Lồn Loan có hột le nhô hẳn ra khoảng 1 phân, dùng hai ngón tay có thể cầm được. Đây là chỗ kích thích nhất, cô thích lắm khi được mút hột le. Mỗi lần chồng mút hột le đều làm cô sướng khoái đến tóe nước. Mép lồn thì hồng hào chứ không thâm đen, hai môi lớn lúc bình thường thì khép khép che lấy miệng lồn. Chắc là do Loan cũng ít được địt hơn so với người khác nên hai môi lớn vẫn giữ được chức năng của mình là che miệng lồn, chứ ở phụ nữ khác thì ngoác ra từ lúc dậy thì rồi. Lỗ lồn Loan khá nhỏ, cơ đầu cửa lồn khỏe lắm, chả thế mà mỗi lần cô sướng, co cơ đầu lỗ lồn đều làm Hùng thấy như có dây thòng lọng thắt đầu buồi mình lại. Âm đạo Loan phải nói là khít, ngắn, đàn hồi co dãn tốt nên khi địt nhau với chồng cô luôn có cảm giác chật chội, mút mút giống như là lần đầu tiên.
Ngắm đến lồn vợ Hùng thích thú đến muốn xuất tinh mất, anh nghiện lồn vợ từ ngày đầu tiên được ngắm nhìn nó, nó đẹp hơn tất cả những cái lồn mà anh từng biết. Nhưng cũng không quên rằng vợ mình còn có cái mông đít nữa.
Anh nói như mê sản:
- Em quay mông lại đi. Anh cũng thích nhìn đít em.
Chẳng ngượng ngùng gì nữa, Loan quay mông lại, đứng dịch một chút vào tường. Lúc này cô chống tay lên tường, chổng mông về phía chồng. Vòng mông của Loan thuộc loại khá to, vểnh cao. Trong ăn mặc, dù Loan mặc bất kỳ đồ gì từ váy, quần bò, quần kaki thì đều không thể che được hết cặp mông này, nó như muốn xé quần, xé vải mà nhảy ra ngoài. Có thể dùng từ “căng đét” để miêu tả về đít của Loan. Hùng lấy tay xoa xoa cặp mông ấy, xoa chán rồi bóp. Lấy hai tay banh mông về hai phía, Hùng nhìn thấy lỗ đít vợ, trong ánh sáng mập mờ không nhìn rõ nhưng anh thấy nó nhíp nhíp, nhay nhay như đang nói chuyện với anh.
Vật chủ của khuôn mặt ấy, của đôi vú sừng trâu ấy, của cái mu lồn cao múp lông mọc lên cao ấy, của cái đầu lồn dài lồi hẳn ra ấy, của cái lồn hồng hào khít rịt ấy, của đôi mông căng mẩy tràn trề ấy, của cái lỗ đít hồng nhỏ nhắn ấy là một cơ thể cao 1,65m, trắng nõn nà không tì vết. Hài hòa đến mê hoặc lòng người. Hùng biết, vợ mình đẹp lắm. Tự nhiên như bản năng, Hùng áp mặt vào mông vợ, anh liếm lỗ đít vợ.
Bất ngờ vì hành động của chồng, Loan rít qua kẽ răng:
- Ôiiii! Anh ơi làm gì em đấy, uiiiiiiiiii, sướng thế, sao anh biết cái này. Ô sướng thế anh ơi, nữa đi anh. Anh ơi liếm đít em anh không sợ bẩn à.
Hùng thấy vợ thích nên càng liếm tợn, cứng đầu lưỡi lại anh đâm thẳng vào lỗ đít Loan, đâm ra đâm vào như kiểu đang địt lỗ đít bằng lưỡi vậy. Loan ngay lập tức hưởng ứng bằng cách hẩy hẩy mông đít theo nhịp của chồng, cô cố gắng sau cho lưỡi chồng vào sâu nhất trong đít cô. Được một lúc, như không chịu nổi nữa, Loan quay lại nói rõ to:
- Anh liếm lồn em đi, mút đầu lồn cho em đi.
Thằng Dũng đang ở giường nghe rõ mồn một câu mẹ nó vừa nói. Đây là câu nói nó nghe rõ nhất từ đầu tới giờ. Nó vang lên trong đầu, in hằn trong tâm trí nó và ảnh hưởng tới cả cuộc đời nó sau này. “Anh liếm lồn em đi, mút đầu lồn cho em đi”.
Hùng nghe lời vợ, ngừng địt lỗ đít vợ bằng lưỡi, lấy hai tay bợ đít vợ xoay lại, 1 chân Loan tự động nhấc lên gác lên vai chồng. Ở tư thế này, toàn bộ cái lồn tuyệt đẹp của Loan ở ngay trước mũi Hùng. Còn chờ gì nữa mà không ăn. Sực vào mũi Hùng chính là mùi nước lồn của Loan, nó thơm lắm, ngai ngái nhưng không tanh tẹo nào. Vừa chạm mặt vào lồn thì cảm giác đầu tiên của Hùng chính là: nước. Cứ như có ai đó vừa hất cả bát nước vào lồn vợ. Chẳng nghĩ nhiều, húp đã.
- Sụp, sụp, sụp.
Liên tục Hùng mút nước lồn ở bên ngoài, húp giống như người ta húp canh vậy. Húp vào miệng bao nhiêu Hùng nuốt bấy nhiêu, cảm giác nhiều đến no nước mất. Mà ở đâu ra mà nhiều thế, hết lại có.
Mút đầu lồn vợ lại việc đầu tiên Hùng thường làm ở công đoạn này. Gì chứ đầu lồn Loan là cái Hùng thích nhất, nó dài hơn bình thường nên mút thích lắm, nói dài đến nỗi mà giống như mình đang mút đầu ngón tay út vậy. Hùng mút đầu lồn làm Loan sướng tê rần, cảm giác tê tê như điện chích, như dòng điện chạy từ lỗ đít lên đỉnh đầu. Loan đạt cực khoái gần như ngay lập tức.
Sau đó Hùng chuyển sang liếm lỗ lồn cho vợ. Anh chăm chỉ liếm như một con ong chăm chỉ, từng chút từng chút một. Không bỏ sót phần thịt lồn nào của vợ, nó mềm, nó mịn làm lưỡi anh thích thú. Hùng lấy môi mình ngậm hai mép lồn, nhay nhay, dứt dứt.
- Sướng! ư ư ư ! Sướng quá anh ơi. Anh liếm sướng lồn em quá. Sướng thế này mà suốt ngày đi. Hix hix!
Tự nhiên hai dòng nước mắt của Loan tuôi chảy, cô khóc không biết sướng quá hay đang thương cảm cho cuộc sống của mình. Không biết chồng cô có biết không, với cô thì vật chất không phải là thứ quan trọng nhất, cái cô cần nhất chính là hơi ấm đàn ông trong nhà. Lấy chồng được 7 năm rồi, nhưng thời gian bên cạnh chồng chẳng đáng là bao. Ờ thì vật chất cũng tạm đủ ăn, đủ tiêu không phải lo nghĩ gì nhiều. Nhưng ngày ngày đợi chồng về sưởi ấm sao mà nó dài lê thê, nó nhàm chán và buồn tẻ biết chừng nào. Không biết chồng cô có biết không?
Từ ngày đầu tiên anh phá trinh cô trong đêm tân hôn, chính anh chứ không phải ai khác đã phá khóa giải thoát cho một con quỷ dâm đãng ẩn bên trong một người phụ nữ nhu mì, hiền lành, đảm đang là cô. Anh đâu có biết, cô ham thích được bú buồi, cô ham muốn được anh liếm lồn, được anh bóp vú. Hằng đêm, cô thèm đến cháy bỏng được ngụp lặn trong lồng ngực anh, được ngủ trong vòng tay anh mà lồn vẫn đầy ứ tinh dịch của anh.
Anh đâu có biết, những ngày anh đi xa, cô phải nhẫn nhịn và đấu tranh với biết bao cám dỗ và cả những cạm bẫy nữa ngoài cuộc đời kia. Tay trưởng phòng cô thì nhìn cô với anh mắt của mèo nhìn bát mỡ. Mấy đứa sinh viên nhìn thấy cô là chim cò dựng lên trong 5 giây, có đứa thì xuất ngay trong quần. Cô bạn thân cùng cơ quan thì ngày ngày rủ cô đi địt mấy đứa sinh viên. Bố chồng cô thì nhìn cô như muốn đốt cháy quần áo. Thằng em chồng thì thẳng thừng xin được nhìn thấy lồn chị dâu dù chỉ 1 lần. Ông hàng xóm thì chỉ mong nhà chị hỏng hóc cái gì đó để sang sửa giùm, mục đích cũng là để được gần chị, được ngửi mùi giống cái tỏa ra từ cái lồn chị.
Và còn nhiều nhiều nữa không thể kể hết. Bản thân mình thì lồn lúc nào cũng ướt sũng, đầu lồn cứng ngắc chỉa vểnh lên, đi làm cô đều phải mang phòng quần lót để thay vì chỉ đến trưa là ướt bết lại rồi, phải thay không thì không chịu nổi. Có quá nhiều cám dỗ đối với một người xinh đẹp, quyến rũ như cô. Nhưng chưa bao giờ Loan vượt rào bởi chỉ có chồng mới là người cô yêu thương và dành trọn tình cảm của mình. Ngoài chồng ra chỉ có thằng Cu (tên gọi ở nhà của Dũng) là điều mà Loan quan tâm thôi. Cô chỉ biết tự mình vượt lên tất cả để giữ vững bản thân, trọn đạo làm vợ, làm mẹ.
- Hu hu hu, anh Hùng ơi, đừng liếm nữa, em chịu hết nổi rồi. Ui, ui, ui! Địt thôi, phải địt thôi không em chết mất.
Loan kéo đầu chồng đứng lên, giờ đây, liếm lồn là không còn đủ với cô nữa rồi. Cô cần một cái khác, một động tác khác. Đó là địt. Vừa đứng dậy song song với chồng, cô vục mặt vào mặt chồng, cô ngấu nghiên mút môi chồng. 1 chân co lên quặp lấy hông, chẳng chần dùng tay cô tự xoay xoay mông để đầu buồi của chồng tìm đúng lỗ lồn mình. Mọi thứ đã vào đúng vị trí.
Sụt!
- Í í í í ! Loan rít lên khi đầu buồi Hùng vừa vượt qua đầu lồn lầm lũi tiến vào trong. Cơ lồn cô không điều kiền mà tự nhiên co rút lại, như muốn bóp nghẹn vật hình trụ vừa tiến vào trong người cô. Quả là sướng khoái nhất trên đời là được địt.
Hùng cắn nhẹ vào rái tai Loan thì thầm:
- Anh địt em nhé!
Loan lắc lắc đầu, ơ hay, sao lại lắc đầu. Vừa lắc đầu, Loan vừa hẩy mông lên xuống như muốn sâu hơn nữa, mạnh hơn nữa. Hành động dưới bướm trái ngược với cái đầu. Hùng biết, giờ này không phải xin nữa, phải thể hiện hết sức để chiều vợ thôi.
Hai vợ chồng sàng xảy, hẩy, đẩy liên tục cho thỏa cơn thèm khát bấy lâu nay của nhau. Trên giường, Dũng nghe hết những âm thanh của cuộc đọ sức dưới sàn nhà không sót chút nào. Nó căng mắt ra nhìn cha mẹ đang vần vũ nhau.
Đứng mỏi chân, Hùng đẩy vợ quỳ xuống, anh muốn chơi kiểu chó. Kiểu này thích lắm vì mông Loan to, mẩy, khi đẩy mạnh rất êm mà lại vào được sâu cũng bởi vì buồi của Hùng dài nên chơi kiểu đẳng sau mà đầu buồi vẫn chạm được vào tử cung vợ. Loan sướng lắm. Cô chổng mông lên cho chồng địt, quay người lại kêu lên:
- Địt đi anh, địt mạnh vào anh ơi, em nhớ anh lắm, em nhớ buồi của anh lắm anh biết không. Ui ui ui, sướng lắm anh ơi. Địt đi cho lồn em đau đi, địt cho lồn em chảy máu đi anh. A a a a a aaaaaaaaa!
Hình như Loan lên đỉnh thì phải, mới thế mà đã lên đỉnh, đây đã là lần thứ 2 cô lên đỉnh rồi. Sướng quá, ước gì ngày nào chồng cũng ở nhà thì thích nhỉ. Co co giật giật, Loan bủn rủn chân tay nằm thẳng xuống sàn nhà. Cô cần nghỉ một chút không chết mất.
Hùng tự hào lắm vì mình đã làm vợ đạt cực khoái ngay ở tư thế đầu tiên này. Lật người vợ lại, tiếp theo sẽ là tư thế truyền thống.
- Em sướng rồi à? Hùng hỏi.
Loan đấm yêu vào ngực chồng:
- Biết rồi còn hỏi, ghét!
- Giờ có muốn anh địt tiếp không?
- Cho em nghỉ tí, em đứt hơi chết mất. Anh làm tình giỏi quá, làm em sướng bủn rủn chân tay.
- Làm tình là làm gì? Hùng trêu vợ.
- ……
- Nói đi. Nói anh nghe nào.
- Thì làm tình là … là …. ĐỊT NHAU. Thế anh thích gọi là gì?
- Anh thích gọi là Địt hơn. Em nhỉ?
Nói đến đây là Loan thấy nhíu lỗ lồn lại, cô nứng lại rồi. Cô không biết mình đang ở đâu nữa, nói rõ to:
- Anh địt em đi! Địt vào lồn em đi anh!
Cu Dũng nghe rõ câu này, thêm một câu nói in hằn trong não nó: “Anh địt em đi! Địt vào lồn em đi anh!”
Tư thế truyền thống bắt đầu. Hùng cầm 2 chân vợ banh ra hai bên, chống hai đầu gối, đưa buồi vào mép lồn Loan.
- Vào nhé.
Chưa nói hết câu Hùng đã đóng mạnh một cái, nước lồn lênh láng nên Loan hoàn toàn không thấy đau đớn gì cả, chỉ có cảm giác sướng khoái xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Hùng dập, Loan hẩy. Mạnh mẽ, sâu, nhanh. Mu lồn Loan chạm vào gốc buồi Hùng tạo nên sự va chạm thần kỳ. Đồng thời với sự va chạm bên ngoài là sự va chạm bên trong sâu thẳm, phải rồi, đầu buồi chạm vào tử cung. Cả 2 sự va chạm đồng thời này tạo nên một sự kích thích huyền ảo làm cả hai như đang ở một thế giới khác, một thế giới của nhục dục và mê loạn. Cũng chẳng được lâu, chỉ chừng độ 5 phút, Hùng bắt đầu có cảm giác muốn xuất tinh, mà xuất vào đâu nhỉ, đó là câu hỏi nổ lên trong đầu Hùng giây phút này. Anh đã từng nhiều lần xuất vào bướm vợ, nhiều lần xuất vào miệng vợ, nhiều lần xuất vào lỗ rốn vợ, chỉ có lỗ đít là chưa thử bao giờ thôi. À thì ra Loan có 4 chỗ để người đàn ông có thể xuất tinh cơ đấy, thường thì phụ nữ có 3 thôi là bướm, miệng và đít. Riêng Loan có 4. Anh hỏi ngay:
- Em ơi, anh xuất đây, em thích anh xuất vào đâu? Nhanh lên không kịp mất.
Loan thấy chồng có biểu hiện nước rút cũng biết là Hùng sắp ra. Khi được hỏi cô trả lời ngay, thời điểm này có biết gì đâu mà kiêng rè nữa, Loan nói như hét:
- Anh xuất vào lồn em đi, mấy tháng nay lồn em chưa có tinh trùng rồi. Lần sau em cho anh xuất vào chỗ khác.
Lại thêm một câu nói nữa làm cu Dũng hoang mang không biết thế nào, nó chỉ nhớ những câu mà nó nghe rõ. Lần này là: “Anh xuất vào lồn em đi!”
- Anh ra đây aaaaaaaaaa!
Những cú dập chắc nịch cuối cùng cũng là lúc Hùng bơm tinh trùng vào lồn Loan. Lúc chồng xuất tinh cũng là lúc Loan đạt cực khoái, cực khoái vì đã lâu rồi lồn cô mới lại có tinh trùng, cô lên đỉnh khi mà Hùng vừa bơm tinh vừa giật giật đầu buồi. Cảm giác giờ đây là hạnh phúc, hạnh phúc vì cảm giác mình là đàn bà, là con cái được con đực truyền giống. Hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau như muốn kéo dài mãi giây phút này. Biết đâu đấy ngày mai sẽ ra sao.
Không gian im ắng trong khoảnh khắc này, trên giường Dũng cũng chìm dần vào giấc ngủ, trong suy nghĩ trong trẻo của một cậu bé 6 tuổi đã có những dấu vết đầu tiên của tình dục. Cậu bé của chúng ta chưa hiểu được những gì cậu đã chứng kiến trong khoảng 1 giờ vừa qua nhưng chẳng hiểu sao, giấc ngủ tìm đến khi chập chờn trong đầu là những câu nói của mẹ nói với bố: ““Anh liếm lồn em đi, mút đầu lồn cho em đi”, “Anh địt em đi! Địt vào lồn em đi anh!”, “Anh xuất vào lồn em đi!”.
Sáng ngày hôm sau, đây là ngày thứ 2 Hùng được nghỉ ở nhà. Tối qua anh và vợ đã có một trận chiến tơi bời hoa lá dưới sàn nhà, lúc gần sáng chuẩn bị dậy lại một lần nữa Hùng đút buồi vào lồn vợ, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn vì hai vợ chồng nằm trên giường, cạnh lại có Cu Dũng đang ngủ ngon lành nữa. Nhẹ nhàng nhưng cũng sướng khoái chẳng kém mạnh mẽ là bao, vẫn là tiếng rên rỉ, dập, co rút và rồi tinh trùng lại đầy trong lồn Loan.
Loan dậy sớm hơn 2 bố con, đó cũng là thói quen bao nhiêu năm nay của cô rồi. Cô muốn khi chồng con dậy là phải có bữa sáng nóng hổi sẵn sàng, thói quen của một người vợ đảm đang. Hôm nay như có cái gì đó tươi mới hơn, trời vẫn nóng ngay từ sáng sớm nhưng cô có cảm giác không còn oi nồng như ngày hôm qua. Phải rồi, có tình có khác. Trong người Loan vẫn đang lâng lâng những giọt tình của chồng, sáng ngủ dậy cô vào nhà vệ sinh, rửa bướm là việc đầu tiên cô làm mỗi buổi sáng, với Loan, lồn là thứ phải được chăm sóc kỹ nhất, cẩn thận nhất rồi mới đến những thứ khác. Loan rửa lồn rất lâu, cô cố tình không móc tinh của chồng ra ngoài, cô chỉ rửa bướm bên ngoài thôi. Loan muốn những ngày Hùng ở nhà thì lồn mình lúc nào cũng có tinh trùng của chồng. Nghĩ tới đó thôi là Loan sướng rồi, cô tự cười mình trước gương khi đánh răng rửa mặt.
Lúc sau hai bố con dậy, cả nhà ăn sáng nói cười vui vẻ trong hạnh phúc. Căn nhà tập thể nhỏ này hiếm khi có được không khí hạnh phúc của một gia đình thực sự. Nhưng hạnh phúc là thứ mà ai cũng muốn kiếm tìm nhưng đều không làm chủ được nó. Biết đâu đấy, trước cơn bão biển bao giờ trời cũng đẹp mà.
Theo kế hoạch, buổi sáng hôm nay cả nhà sẽ đi qua nhà nội chơi thăm mẹ Hùng, sau đó về nhà ngoại thăm mẹ Loan và gửi cu Dũng tại đây luôn. Hai vợ chồng muốn có khoảng thời gian bên nhau trọn vẹn. Đến nhà ngoại cu Dũng mới biết mình phải ở lại với Bà ngoại và dì mà không được về cùng bố mẹ. Cu giẫy nẩy lên khóc, bà và dì phải dỗ mãi Cu mới chịu ngoan ngoãn ở lại. Mẹ Loan hứa sáng mai sẽ đón Cu rồi cả nhà đi chơi buổi sáng, buổi chiều bố phải xuống tầu rồi.
Vừa rời khỏi nhà ngoại đi về ngồi đằng sau chiếc xe đạp, lòng Loan có cảm giác bồi hồi sung sướng, cái cảm giác giống như hồi còn thiếu nữ ngồi sau xe anh, ngượng ngùng e ấp. Loan biết rằng chồng đang cố gắng sức đạp xe thật nhanh về nhà, về làm gì nhỉ? Còn làm gì nữa, chẳng ai nói nhưng ai cũng biết. Cả hai đều biết là khi về nhà là hai vợ chồng sẽ đóng cửa tới sáng ngày mai. Cô có nguyên buổi chiều nay, đêm nay để được chồng địt.
Và quả thật, chắc tôi cũng chẳng cần miêu tả chi tiết làm gì cái buổi chiều và đêm ngày hôm ấy nữa. Vì các bạn biết rồi đấy, đôi vợ chồng trẻ lâu ngày mới gặp lại, cả hai lại đang hừng hực thì sẽ chỉ có một từ mà thôi. Là Địt. Địt ngày địt đêm.
Từ lúc đóng cửa là Loan đã bị Hùng lột quần áo, tham lam bóp vú, bú lồn, liếm đít. Anh ngấu nghiến như thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại vợ nữa thì phải. Loan cũng chẳng kém gì chồng, cô chẳng chịu rời chồng nửa bước. Cô mút buồi chồng đến đỏ ửng cả lên, cô mân mê, cô liếm hai hòn giái chồng, liếm cả lỗ đít nữa. Cô tận dụng mọi giây phút để được yêu, được chiều chồng, mong rằng sẽ bù đắp được phần nào những ngày qua và những ngày sắp tới. Hai vợ chồng chỉ chịu rời nhau ra một chút vào lúc chập tối khi Hùng xuất 3 lần, 1 lần vào miệng Loan, Loan uống hết. 1 lần vào bướm và 1 lần anh xuất vào lỗ rốn. Thực ra rời nhau một chút để Loan đi nấu cơm không hai vợ chồng chết vì đói và kiệt sức mất. Nấu cơm nhưng Loan cũng chỉ mặc có một chiếc quần lót, còn lại cô để trống hết cho Hùng tha hồ ngắm nghĩa, soi xét cơ thể tuyệt đẹp của vợ. Cái quần lót bé nhỏ đáng thương, vừa mặc được 1 lúc là ướt hết vì tinh trùng từ lồn Loan chảy ra cộng với nước lồn hòa quyện làm nó bê bết dính sát vào mu bướm, nhìn cảnh đó càng làm Hùng thèm thuồng.
Cơm xong, chưa xuôi hai vợ chồng đã trần truồng ôm nhau trên giường. Loan thích nhất giây phút này, bình lặng mà chan chứa tình thương yêu. Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa cưng nựng nhau. Loan nằm gối đầu lên đùi chồng, bên cạnh miệng cô là buồi của Hùng, nói một câu cô lại hít buồi chồng 1 lần, mùi giống đực nó sộc vào mũi. Có lúc cô liếm đầu buồi mỗi lần nó rỉ ra ít tinh tương. Lồn Loan thì đương nhiên rồi, lúc nào cũng có nước vì cái tay Hùng có rời ra khi nào đâu. Có lúc anh còn vục mặt vào mà tham lam bú mút cho đã cái miệng. Cứ thế, cứ thế. Đến gần sáng Hùng đã địt vợ thêm 2 lần nữa. Đều là những lần làm cho cả hai đê mê, sướng khoái để đời. Gần sáng 2 vợ chồng mới lịm đi vì quá mệt và còn công việc ngày mai nữa.
Các bạn thấy đấy, đôi vợ chồng của chúng ta thật là hạnh phúc biết bao. Tôi đây mong lắm mọi chuyện cứ êm đềm diễn ra như vậy, cho Loan, cho Hùng, cho Dũng được hạnh phúc trọn vẹn. Điều mà cả 3 đều xứng đáng được hưởng, một người chồng mẫu mực, một người mẹ đảm đang hiền dịu, một đứa con trai nhỏ xinh, ngoan ngoãn. Nhưng cuộc đời vốn không như mơ. Sóng gió thường nổi lên vào lúc bất ngờ nhất, vào lúc con người ta cảm thấy mình hạnh phúc nhất.
Chiều ngày hôm sau, anh Hùng của chúng ta phải lên tầu ra khơi. Đây là chuyến hàng quốc tế quan trọng nhất không chỉ trong việc làm ăn kinh tế mà đó là chuyến tàu chính trị khi nó chở chuyến hàng đầu tiên của Việt Nam sang Hoa Kỳ sau khi Hoa Kỳ vừa dỡ bỏ lệnh cấm vận và bình thường hóa quan hệ với Việt Nam. Chuyến hàng này giá trị không nhiều nhưng đó là chuyến hàng mở ra cơ hội giao thương cho Việt Nam với nền kinh tế số 1 thế giới là Hoa Kỳ. Chuyến hàng này cũng chẳng có gì khó khăn khi đây cũng chẳng phải lần đầu những con tầu biển của Việt Nam đi xa, nhưng đó là là lần đầu con tầu này đi con đường hàng hải sang châu Mỹ, vì nó phải vượt Thái Bình Dương.
Ở đời có ai biết trước được những điều sẽ xảy ra với mình, thế nên đưa tiễn chuyến tầu ấy là một không khí trang nghiêm mà hào hùng, là niềm tự hào của những người thân thủy thủ đoàn. Những người cha, người mẹ, người vợ, người con đưa tiễn người thân của mình trong không khí vui vẻ nhưng cũng bịn rịn quyến luyến khôn nguôi. Và mẹ con Loan – Dũng cũng nằm trong số ấy.
HUUUUUUUUUUUUUUU!!!! Tiếng còn tàu vang xa. Cầu tàu được kéo lên, khói đen ở ống khói đầu tầu tỏa ra trên bầu trời trong xanh báo hiệu rằng con tầu đã bắt đầu rẽ sóng ra khơi. Dự kiến chuyến đi này kéo dài trong 6 tháng.
3 tháng sau.
Đang trong giờ học, Dũng được cô giáo báo là có người đến đón sớm, thích quá, ai đi học chẳng thích được về sớm. Cu cậu nhanh chóng xếp lại sách vở chạy ra cổng trường, nhìn quanh chẳng thấy mẹ đâu mà chỉ thấy cô Lan, cô làm cùng mẹ Loan. Nhìn thấy Dũng, Lan rơm rớm nước mắt:
- Con à, cô đến đón con về nhà. Con về với cô nhé.
- Mẹ Loan đâu hả cô?
Lan là bạn của Loan, làm cùng phòng hành chính với Loan. Từ lúc làm cùng nhau đến giờ cũng ngót 6 – 7 năm rồi, 2 đứa chơi thân với nhau mặc dù hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau. Lan thì lấy chồng là một đại gia ở đất Hải Phòng này, nhà chẳng thiếu một thứ gì, chỉ tội ông chồng hơi lớn tuổi. Thú thực mà nói thì Lan đi làm cũng chỉ là cho vui mà thôi chứ tiền lương cô chẳng bao giờ cần đến. Lan quảng giao, giỏi giao tiếp và lại cũng khá xinh đẹp, bắt mắt, cô thoáng tính và thoáng cả quần áo nữa. Đi làm cô bao giờ cũng chọn cho mình bộ đồ bắt mắt nhất, hở nhất có thể, bó nhất có thể. Ngược lại với Loan bao giờ ăn mặc cũng chỉnh tề (mặc dù ăn mặc nghiêm chỉnh nhưng vẫn quyến rũ chết người), Lan mạnh dạn, dạn dĩ bao nhiêu thì Loan lại nhu mì, hiền thục bấy nhiêu. Ấy vậy mà hai người thân nhau như chị em ruột. Lan có thể làm mọi thủ đoạn với nhiều người nhưng tuyệt với Loan thì không. Sự đời là vậy, đôi khi là sự bù trừ.
Nhìn ánh mắt ngây ngây ngô ngô của Cu Dũng, Lan òa khóc thương cho một số phận. Sau giây phút hồi hộp, cô ôm cu Dũng vào lòng:
- Mẹ Loan có việc bận nhờ cô đón con về. Con về với cô nhé.
Thỉnh thoảng mẹ cũng nhờ cô Lan đón nên cu Dũng cũng không có gì khó hiểu, chỉ khó hiểu mỗi cái là sao cô lại như khóc ấy nhỉ, người lớn khó hiểu quá.
- Vâng ạ!
- Con ngoan lắm, đi với cô.
Cô Lan chở Dũng trên xe gắn máy, hồi bấy giờ xe máy là một của hiếm, ấy vậy mà nhà cô Lan có những 2 cái, chồng 1 cái, vợ 1 cái. Đại gia có khác.
Về đến đầu lối vào khu tập thể nhà mình, Dũng thấy hôm nay sao đông người thế, ai cũng nhìn mình với anh mắt là lạ sao ấy. Cô Lan chẳng nói gì, cô tắt xe máy ngay từ đầu ngõ, để xe ở đấy, cô dắt cu Dũng vào nhà. Vào đến cửa nhà, Dũng nhìn thấy nhiều người quá, có cả ông bà nội, chú Hào, bà ngoại, dì Thúy, chồng dì Thúy, hàng xóm ai cũng ở nhà mình cả. Chả hiểu mô tê gì.
Nhìn thấy Dũng vào nhà, ai cũng bật khóc. Mẹ đâu, Dũng đảo mắt tìm mẹ Loan nhưng chẳng thấy. Đi vào hẳn trong nhà. Điều đầu tiên Dũng nhìn thấy là ảnh của bố, ảnh to chứ không phải ảnh bé bình thường được đặt trên một cái bàn, trên ảnh còn có 2 dải băng mầu đen nữa. Nhìn về phía cuối gian phòng nhỏ bé, trên giường Dũng nhìn thấy mẹ đang đang được mấy cô dì xoa dầu vào trán. Dũng gọi:
- Mẹ, mẹ ơi, mẹ làm sao đấy.
Nghe tiếng con gọi, Loan bật dậy ngoảnh mặt nhìn con. Gương mặt trong sáng, ngây thơ của đứa con yêu dấu đập vào mắt Loan. Loan òa khóc nức nở không nói được điều gì như bị á khẩu.
Cả gian phòng tràn ngập nước mắt.
Mãi một lúc, Loan mới với tay ôm chặt lấy con, khóc hu hu không dứt. Gằn người lại mãi cô mới thốt lên được mấy chữ:
- Con ơi, con ơi. Hu hu hu hu. Bố …… chết ……. rồi con ơi.
Nói đến đây, Loan lim đi nằm vật xuống giường. Cô ngất. Mặt Dũng dần dần tái đi, nó đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nó chẳng nói được gì, cũng chẳng khóc, mặt chỉ tái dần đi, có cái đó nghèn nghẹn ở trong cổ mà không thoát ra được. Tim nó đập mạnh dữ lắm. Cô Lan vẫn ở cạnh nó từ bấy đến giờ cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của nó. Toàn thân nó run run làm rung cả tay cô. Cô sợ nó bị làm sao.
Mãi một lúc, hai tay Dũng nắm chặt để lấy lại bình tĩnh. Nó cần phải giải thoát cho bản thân, không thì chết vì nghẹn mất. Nó vẫn không khóc được. Những bỗng:
- Bố ơi!
Dũng hét to. Cả gian phòng nhỏ chật ních người òa khóc. Khóc cho người quá cố thì ít mà khóc cho thân phận mẹ góa con côi thì nhiều. Một người vợ trẻ mất chồng, một đứa con thơ mất cha.
Chuyến tàu định mệnh ấy đã gặp một cơn bão biển Thái Bình Dương và chìm khi đang trên đường trở về sau khi cập cảng tại Hoa Kỳ. Nó đã hoàn thành xứ mạng của mình nhưng mãi mãi không bao giờ trở về. Nó không chỉ mang anh Hùng của chúng ta đi mãi mà còn có rất nhiều người con ưu tú của ngành hàng hải Việt Nam ra đi vĩnh viễn.
Mấy ngày này, thành phố Hải Phòng như phủ một mầu tang thương, 46 thuyền viên và thủy thủ đoàn bị chết giữa biển khơi thì có đến 16 người con của Hải Phòng. Không khí ảm đạm bao trùm cả thành phố, từ đường phố đến ngõ ngách, từ chợ đến trong các gia đình. Ai ai cũng cảm thương cho số phận của những người đi biển, luôn bị thần chết rình rập mang đi.
Tại khu tập thể nhà Loan, một tấm bạt lớn được dựng lên tại khuôn viên của khu tập thể. Chính quyền và gia đình đang làm lễ truy điệu cho Hùng, người ta vẫn chưa tìm thấy xác của anh. Sau nhiều ngày tìm kiếm không mang lại kết quả, chính quyền quyết định báo tin buồn và tổ chức lễ truy điệu cho anh.
Ánh mắt vô hồn của Loan và ánh mắt hồn nhiên trong trẻo của Dũng làm cho bất cứ ai đến viếng đều thương cảm. Bởi họ biết rằng, kể từ đây, cuộc đời của một cô gái trẻ xinh đẹp, nết na thùy mị sẽ khác nhiều lắm. Kể từ đây, cuộc đời của một đứa trẻ vừa mới mất cha sẽ khác nhiều lắm. Sau cơn bão biển kia sẽ là cơn bão của cuộc đời, mà chính cơn bão này mới thực sự đáng sợ, nó không cướp đi mạng sống ngay lập tức mà từ từ vùi dập con người. Chỉ có ai bản lĩnh mới biết cách sống và vượt qua được nó.
Trong mấy ngày đau thương này, bên cạnh Loan luôn có cô bạn thân là Lan. Lan chẳng rời bạn nửa bước, lúc nào cũng ở bên cạnh như muốn cùng cô bạn thân vượt qua nỗi đau này. Các bạn ạ, đàn ông có nhiều bạn nhưng đàn bà có ít lắm. Nhưng bạn gái với nhau đã chơi thân ắt hẳn sẽ thân thiết hơn cánh đàn ông nhiều, họ ít thể hiện ra bên ngoài nhưng luôn quan tâm và sẻ chia với nhau mọi điều trong cuộc sống. Tôi, người viết truyện này khâm phục tình bạn của Loan và Lan, còn có rất nhiều, rất nhiều minh chứng cho tình bạn này mà dần dần tôi sẽ kể cho các bạn nghe.
Tối ngày thứ 3 kể từ ngày biết tin chồng đã mất trên biển, đã 10 giờ đêm. Sau khi mọi người về hết, chỉ còn hai mẹ con Loan - Dũng và Lan. Loan vừa nói vừa rơm rớm:
- Lan à, tao cảm ơn mày đã ở cạnh mẹ con tao mấy ngày này. Tao chẳng biết nói gì nữa.
- Mày không cần nói gì cả. Cứ nghỉ ngơi đi, mọi thứ còn lại để tao lo cho. Tao chẳng động viên mày cái gì đâu. Tao và mày không cần nói mấy thứ sáo rỗng ấy làm gì cho mệt. Tao chỉ nói với mày như thế này: Đừng bao giờ gục ngã!
Nghe đến đây, nước mắt Loan tự trào ra, cô đã biết sau này cuộc sống của mình là biết bao khó khăn chồng chất. Nhưng đúng rồi, mình không được phép gục ngã, mình còn có cu Dũng mà. Nó là niềm vui, là hy vọng, là tình yêu còn lại của cuộc đời mình. Không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con. Bố mất rồi, giờ mẹ lại yếu đuối nữa thì cuộc đời thằng nhỏ sẽ ra sao. Nghĩ đến đây, hai tay quệt nước mắt. Loan đáp lại lời bạn không bằng tiếng nói mà bằng ánh mắt quyết tâm, Loan gật gật đầu như cảm ơn lời động viên của bạn. Phải rồi. Đừng bao giờ gục ngã!
Một tuần sau, Loan đi làm lại bình thường, cu Dũng cũng đi học lại. Mọi thứ phải trở về với nguồng quay của nó thôi. Ngày đầu tiên đi làm, mọi người cũng không đả động gì đến chuyện buồn của Loan nữa, mọi lời chia sẻ, động viên cũng đã nói cả rồi, giờ nhắc lại chỉ làm Loan buồn thêm mà thôi. Tôi đã nói với các bạn chưa nhỉ, ở cơ quan Loan luôn được mọi người quý mến bởi tính tình hiền dịu, dễ gần của cô. Mặc dù mọi người vẫn ứng xử bình thường với mình nhưng trong ánh mắt Loan biết, mọi người đã có cái nhìn khác so với trước kia. Loan có cảm giác mình được ưu ái hơn trong công việc thì phải. Đang ngồi xem lại các công việc bỏ dở từ đợt nghỉ vừa rồi. Ông Cường, trưởng phòng hành chính đến trước mặt nói:
- Loan à, em còn mệt thì cứ nghỉ đi, việc của em anh sẽ bố trí người hỗ trợ, em đừng lo lắng gì nhiều. Mấy ngày nay chắc mệt lắm, có cần anh giúp gì thì cứ nói, đừng ngại, anh em với nhau cả.
Vừa nói nhưng ánh mắt lão Cường theo thói quen vẫn không thể rời được ngực Loan. Loan thường hay mặc áo sơ mi, không hở hang gì nhiều nhưng khoảng trống giữa các cúc áo vẫn luôn là mảnh đất mầu mỡ cho những ánh mắt dê xồm tăm tia. Loan biết là mình đang bị soi hàng nhưng cũng không phản ứng gì vì thực ra việc này cô đã quen bao năm nay rồi, với lại ông Cường chỉ nhìn và tán tỉnh thôi chứ không có hành động nào quá đáng cả. Loan trả lời:
- Em cảm ơn anh và các anh chị em cùng phòng đã chia buồn cùng em trong thời gian vừa qua. Anh ạ, em cũng phải đi làm lại thôi, chứ ở nhà mãi càng thêm buồn. Anh có công việc gì cứ giao cho em như bình thường. Em làm việc cho nó khuây khỏa.
- Uh, phòng hành chính có mấy người, anh là quý em nhất vì biết nghe lời, không như mấy đứa kia, chỉ rình bẻ trưởng phòng.
Vừa nói vừa cười chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh của Loan lúc này. Mấy hôm nay, ông Cường cũng suy nghĩ nhiều về chuyện của Loan, cô nhân viên mà mình muốn chén mấy năm nay mà không được, cơ bản Loan rắn lắm và tính tình nghiêm túc nên ông cũng không có cách nào. Giờ chồng Loan mới mất, cũng thương xót cho số phận cô nhân viên chịu cảnh góa chồng đấy nhưng cũng có cái gì đó mừng mừng. Biết đâu đấy, gái trẻ không chồng sẽ dễ dãi khoản ấy thì sao, có khi mình lại được sơ múi gì đó cũng nên. Nói thật, mấy chị em ở phòng này ông đều thả dê, có đứa thì được địt, có đứa rắn hơn một tí thì ông cũng sờ nắn rồi. Duy chỉ có Loan là ông chưa được sơ múi gì thôi, với đàn ông, cái gì càng khó chiếm đoạt càng kích thích. Vợ già ở nhà thì xấu mà miệng loa mép dải phát chán, chỉ có đi làm, tiếp xúc với gái trẻ, đẹp, ngon, cơ thể thì khúc nào ra khúc ấy mới làm ông có hứng thú. Nghĩ đến đây, ông cười thầm trong lòng như thể sắp được địt Loan đến nơi rồi. Phải tự tạo cho mình cơ hội thôi. Đang nghĩ xa nghĩ xôi, ông nghe Loan nói:
- Anh đừng nói vậy, em thấy phòng mình ai cũng quý mến anh mà. Mấy ngày em nghỉ phòng mình có gì mới không?
- À, chuyện công việc thì không có gì mới, vẫn là công tác quản lý hồ sơ sinh viên và mấy chuyện văn phòng mua sắm ấy mà. Không có gì đáng kể đâu, em yên tâm. Mấy việc của em Lan đã làm giúp em trong thời gian em nghỉ rồi. À, có cậu Hoàng sinh viên khoa máy tàu vẫn lên hỏi thăm em đấy.
Nhắc đến Hoàng, tự dưng Loan cảm thấy có gì đó ấm áp. Hoàng là sinh viên năm 3 khoa tàu máy của trường, sau này ra trường sẽ cùng nghề với chồng của Loan. Biết Hoàng từ hồi cậu mới năm nhất, vì Hoàng là lớp trưởng nên hay phải lên phòng hành chính để cập nhật hồ sơ sinh viên, nhận học bổng cho các bạn trong lớp nên tiếp xúc với Loan, là người phụ trách công việc này. Vì Loan không phải là giáo viên mà là nhân viên hành chính nên Hoàng xưng em (Hoàng kém Loan 7 tuổi), gọi chị. Hai chị em thường xuyên gặp gỡ, nói chuyện hợp hợp nên dần dần thành quen, rồi thành thân. Mọi chuyện chỉ vậy, theo suy nghĩ của Loan. Nhưng Loan đâu biết rằng, Hoàng đã thích Loan từ hồi mới gặp rồi. Anh biết Loan hơn anh nhiều tuổi, đã có gia đình và có con nhưng chẳng thể kiểm soát nổi tình cảm của mình. Đành âm thầm đi bên cạnh, được nói chuyện, được nhìn thấy người mình thầm thương trộm nhớ cũng đã là hạnh phúc rồi, phải không các bạn. Cũng chẳng trách được Hoàng, nhiều bạn sinh viên trong trường này cũng mong được cô Loan để ý, mà nói thẳng ra mong được đè ngửa cô Loan ra mà địt. Bởi cô Loan không những xinh đẹp, vú to, mông căng, mu múp mà còn rất dễ gần. Ở gần cô Loan như có cái gì đó hấp dẫn vô hình, có mùi gì đó quyến rũ toát ra từ cơ thể cô làm cho đàn ông con trai hễ ở gần là rất dễ cương cứng. Hoàng cũng vậy, nhưng Hoàng khác những bạn còn lại, anh thương thầm cô Loan nhưng rất lễ phép, ngoan lành chứ không tỏ thái độ gì bất nhã khiến Loan yên tâm nói chuyện. Mặc dù, đến tối Hoàng lại thủ dâm với những hình ảnh của Loan lúc gặp ban ngày.
Mọi thứ về Hoàng vụt trôi trong suy nghĩ của Loan khi ông Cường vừa nhắc đến, dạo gần đây Loan cũng lờ mờ hiểu được tình cảm của Hoàng dành cho mình, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Loan biết chắc rằng mình chẳng suy nghĩ khác nào dành cho Hoàng cả, Loan dành cả cho chồng con rồi. Như lảng tránh vấn đề, Loan nói với ông Cường:
- Vâng, chắc là Hoàng tìm em để lấy học bổng ấy mà.
Đang nói chuyện với trưởng phòng thì bỗng thấy Lan đến. Nhìn thấy con bạn thân, Loan mừng thầm trong lòng vì có đứa cắt ngang câu chuyện mình với lão trưởng phòng dê xồm. Vừa nhìn thấy Loan, Lan nói luôn mà chẳng thèm để ý đến ông Cường đang bên cạnh:
- Ơ cái con này, ai cho mày đi làm. Ở nhà nghỉ đi. Việc của mày cứ để đấy tao lo. Ở trường ai nói gì mày mày cứ bảo tao. Để tao dí …..
Đang nói bỗng Lan ngừng lại vì nhớ ra là còn lão Cường trong phòng. Ý Lan định nói: “để tao dí lồn vào mặt nó”, may quá vẫn ngừng lại kịp. Đấy Lan của chúng ta là thế, khi có hai đứa với nhau thường bỗ bã, bậy bạ như vậy đấy.
Lão Cường bắt sóng ngay:
- Nói tiếp đi.
Lan vừa đến tưởng là ông Cường đang bắt nạt Loan, bắt Loan đi làm sớm nên mới to tiếng như vậy, nhưng xem ra không phải. Lan cười nói với lão Cường:
- Ý em là, để em dí … súng vào đầu nó.
Câu này tưởng nói vui, nhưng không phải. Ở cái trường này, à không, ở cái đất cảng này, việc Lan có thể dí súng vào đầu người khác là chuyện có thể xảy ra được, hoặc ít ra là sai bảo người khác. Bởi chồng Lan là đại gia đất cảng, rất giầu có và quyền thế. Mà ở Hải Phòng, đại gia 10 người thì có đến 9 người là đại ca giang hồ, họa lắm mới có 1 người giàu có từ làm ăn kinh tế. Hồi bấy giờ, kinh tế tư nhân chưa phát triển như bây giờ.
Nghe đến đây, ông Cường biết Lan đang ám chỉ mình. Ông Cường cũng chả dại gì mà dây vào thể loại này. Ngày Lan mới vào làm ở phòng mình, ông được hiệu trưởng gọi lên phòng rỉ tai về gia thế, mục đích đi làm của Lan rồi. Đại khái rằng, đi làm cho vui, thích làm gì thì làm, không được ép buộc, nhưng có một chi tiết thú vị là: rất dâm. He he he. Đúng là ở đời, mất cái lọ thì được cái chai. Từ ngày Lan vào làm việc ông cũng thấy hay hay. Ừ thì việc gì mà Lan thích làm thì làm, không thích làm thì hiệu trưởng sai cũng không làm, nhưng mà bù lại là có hàng ngon để thưởng thức hàng ngày. Lan dâm ra mặt. Đi làm thì ăn mặc sành điệu như diễn viên người mẫu, dáng đẹp, da trắng, tóc xoăn kiểu hiện đại. Đặc biệt là hở hang như mời gọi. Vú thường lòi ra, quần thì bó sát háng nhìn thấy cả mu và khe. Thỉnh thoảng còn chẳng thấy nếp quần lót, à thì ra là không thèm mặc quần lót. Đi làm được khoảng 1 tháng là ông đã được hưởng lộc rồi. Nói sơ sơ về chuyện này đại khái là ông Cường đã được chén Lan rồi. 1 tháng được chén 1 lần vào bướm, còn chuyện bóp mông, sờ vú hay được Lan thổi kèn thì thường xuyên. Chuyện đã diễn ra từ lâu và vẫn còn đến giờ. Và ông Cường biết, ở trường này, ông không phải là trường hợp duy nhất. Chỉ không biết là, người khác có hơn ông không, khi Lan không bao giờ cho ông chơi ở ngoài trường mà chỉ ở trong phạm vi trường lúc đang làm việc thôi.
Tiếp tục câu chuyện đang diễn ra trong phòng hành chính, nghe Lan nói oang oang nhưng Lan cảm thấy ấm lòng, bởi cô biết, Lan luôn là người bạn mà mình hoàn toàn có thể tin tưởng. Lan nói vậy là lo cho sức khỏe của mình, muốn mình nghỉ ngơi thêm. Loan nói:
- Tao khỏe rồi, đi làm không ở nhà buồn lắm. Với lại hôm nay cu Dũng cũng đi học lại rồi. Tao phải đi làm để còn kiếm tiền nuôi con nữa không chết đói à.
- Mày nói đi làm cho đỡ buồn tao nghe còn được, chứ đi làm vì tiền là tao không chịu đâu. Mày thiếu tiền đã có tao mà, tao đưa mày tiền nhé.
- Thôi mà, cái con này, chẳng hiểu tao gì hết. Thôi làm việc đi.
Đúng là Lan rất giầu có, tiền tiêu không hết trong khi Loan thì không dư dả gì, nhưng không phải vì thế mà Loan có thể dùng tiền của bạn. Chơi với nhau bao nhiêu năm nhưng Loan cũng chưa từng nhờ vả tiền nong gì với Lan. Đôi bạn gái chỉ tâm sự những chuyện thầm kín con gái với nhau, bảo ban nhau trong cuộc sống mà thôi. Chắc vì vậy mà ở cái trường này Lan quý Loan nhất và chỉ có mình Loan là cô coi là bạn thôi. Những người khác thì không vậy, đàn ông thì tiếp cận Lan vì lồn, vì vú; đàn bà thì tiếp cận vì tiền, vì quyền của Lan.
Nghe 2 đứa nói chuyện mà chẳng đếm xỉa gì tới mình, ông Cường biết mình nên rút lui cho êm:
- Thôi 2 em làm việc đi, anh về phòng. À, Lan tí sang anh có việc nhé.
Lan chẳng nói, chỉ có Loan lên tiếng:
- Vâng, em chào anh.
Ông Cường vừa đi ra khỏi phòng, Lan lại gần con bạn thân:
- Vừa nãy lão có làm gì mày không?
- Không, mày yên tâm.
- Uh, tao không để yên cho đứa nào làm gì mày nếu mày không muốn đâu. Chẳng biết mày thế nào, chứ tao chỉ làm những gì tao thấy thích, không thích tao dí lồn vào ngay.
Các bạn đừng ngạc nhiên, hai cô bạn của chúng ta vẫn nói chuyện với nhau như thế đấy, chỉ có Loan là không nói bậy thôi, chứ Lan thì ôi thôi. Lan tiếp lời:
- Nếu mày thích thì tao không cấm, còn giúp mày nữa, nhưng mày không thích thì không được cho chúng nó thả dê. Mà thôi, không nói chuyện này nữa, mày đang có tang, để thời gian nữa cho khuây khỏa đã. Tao sang phòng ông Cường xem ông ấy bảo gì. Chắc là xin làm nháy đây, cả tuần nay vì chuyện của mày tao không cho lão ấy sờ, chắc ứ ra rồi.
- Chịu mày thật đấy, đi đi để tao làm việc.
Biết tính khí của Lan, Loan cũng chẳng ngạc nhiên gì về chuyện này. Mà giờ đây cô cũng chẳng có tâm trí nào để nghĩ về chuyện này nữa. Nỗi buồn mất chồng đã nguôi được phân nào đâu cơ chứ. Vùi đầu vào công việc để cho nó tạm quên đi thôi.
Hết giờ làm, Loan đến trường đón cu Dũng, giờ đây chỉ có Cu là mối quan tâm hàng đầu và cô đặt hết tình thương của mình vào Cu. Đón con xong, cô chở con trên chiếc xe đạp mini Nhật của mình, hai mẹ con qua chợ mua thức ăn về nấu cơm.
Các bạn biết không? Người đàn ông chỉ thực sự trưởng thành vào ngày bố mất. Chẳng ai dạy nhưng cu Dũng tự biết mình phải cố gắng hơn nữa vì giờ đây nhà chỉ có 2 mẹ con. Suy nghĩ tự thân nó biết rằng, sau này cuộc sống nó và mẹ sẽ vất vả hơn xưa rất nhiều, nó phải lớn nhanh hơn để bảo vệ và che chở cho mẹ, nó yêu mẹ lắm. Cu Dũng không như xưa, đi học về chỉ biết chạy quanh khu tập thể chơi, giờ đây, nó đang lăng xăng bên cạnh mẹ, phụ mẹ nấu ăn mặc dù chẳng làm được gì. Hành động nhỏ ấy của cu Dũng làm Loan cảm thấy được bù đắp phần nào, đứa con trai bé bỏng yêu thương ấy đã biết quan tâm tới mẹ, mặc dù mới có 6 tuổi thôi. “Mẹ yêu con lắm, thằng Cu ạ” – Loan thầm nghĩ.
Ăn cơm xong, Loan giục Dũng đi học bài còn nàng thì đi tắm rửa.
- Cu, ăn xong rồi, con đi học bài đi. Cố gắng học bài chăm chỉ nghe con.
- Vâng ạ! Cu Dũng ngoan ngoãn đáp lời mẹ.
Thấy con ngoan ngoãn, Loan mừng lắm, cuộc đời không ai lấy hết của ai thứ gì. Lấy quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa. Hãy để mọi phiền muộn trôi đi theo dòng nước. Mọi thứ xong xuôi, Loan học bài cùng con một lúc rồi hai mẹ con đi ngủ sớm, mai còn đi làm, đi học nữa cơ mà. Điện đã tắt, bên cạnh là đứa con trai nhỏ đang nằm im, cu Dũng vẫn chưa ngủ, nó đang ôm mẹ, thói quen từ nhỏ đến giờ vẫn chưa bỏ được. Không gian im ắng cũng là lúc mà con người ta không kiểm soát được bản thân mình. Cả ngày đi làm tạm quên đi nỗi buồn, nhưng giờ đây chẳng mong nhưng nỗi nhớ chồng, niềm đau xót khi mất đi chỗ dựa lại ùa về. Loan khóc.
Cô khóc không thành tiếng, nước mắt không chảy nhiều mà chỉ tràn quá khóe mi thôi, nước mắt cô đã mất đi quá nhiều trong những ngày qua rồi. Chỉ có ít còn xót lại mà thôi. Những kỉ niệm của hai vợ chồng từ ngày mới quen, yêu nhau, cưới nhau, chung sống lại ào ạt ùa về trong suy nghĩ của Loan. Những tiếng nấc nhỏ trong đêm tối, cô cảm thấy vòng tay của cu Dũng đang xiết chặt lấy mình. Chặt lắm.
Giữa không gian im ắng này, tiếng cu Dũng nói nhỏ thôi nhưng gần kề bên tai làm cô nghe như đó là tiếng hét từ nơi xa xăm nào đó vọng về, rõ mồn một và in hằn trong trí óc cô. Tiếng nói này có sức mạnh kinh hồn, xua tan bóng đêm, xua tan nỗi buồn và biết đâu đấy, có thể thay đổi số phận của cả một đời người:
- “Mẹ ơi, còn có con mà!”
Vậy là anh Hùng, chồng Loan đã mất được gần 1 năm, hay chính xác hơn là gần 1 năm kể từ ngày nhận được tin chồng mất. Loan lấy ngày nhận được tin chồng mất do công ty tàu biển nơi anh Hùng công tác là ngày giỗ chồng. Cô là góa phụ cũng được gần năm rồi.
Là “góa phụ”, chỉ những ai đang ở trong hoàn cảnh này mới cảm nhận hết được nỗi vất vả, chuân chuyên mà người phụ nữ phải oằn mình chống đỡ. Loan còn phải nuôi con nhỏ nữa, vất vả chồng lên vất vả. Một năm đã trôi qua, tưởng như thời gian có thể làm lành mọi vết thương nhưng không phải vậy đâu. Thời gian có thể làm cho những vết thương da thịt lành lặn trở lại nhưng không thể chữa được vết thương lòng. Ngày qua ngày, nỗi nhớ chồng vẫn không nguôi ngoai tẹo nào trong cô. Cô lấy cu Dũng là niềm vui, lấy công việc để át đi nỗi cô đơn, hiu quạnh trong lòng. Nhưng đó là ban ngày, còn ban đêm khi đứa con xinh xắn của mình đã ngủ trong vòng tay mẹ, khi ánh đèn đã tắt chỉ còn ánh sáng lờ mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ đầu giường, cô mới thực sự cảm thấy mình cô đơn, buồn tủi cho số phận mẹ góa con côi. Cũng may cô còn có cu Dũng.
Trên cơ quan, Loan vẫn chăm chỉ làm việc, hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ mà ông trưởng phòng dê già của mình giao. Cũng phải thôi, về phía Loan thì cô vùi đầu vào công việc để khỏa lấp nỗi buồn mất mát của mình, về phía ông Cường thì luôn tìm cách lấy lòng người đẹp trong mộng của mình, ông thường giao cho Loan những công việc nhẹ nhàng, dễ làm, không tốn thời gian. Nhưng ngoài ra ông cũng bị sức ép, việc này Loan không biết, ông được Lan ra điều kiện là phải giao những việc nhẹ nhàng cho Loan, có đợt thưởng hoặc nâng lương nào là Loan phải trong danh sách ưu tiên số 1, bù lại ông được Lan “thưởng” cho những thứ mà ông rất thích. Ví dụ như trước kia thì 1 tháng được địt vào bướm Lan 1 lần thì nay tăng lên 2; trước kia chỉ được Loan vạch quần “thổi kèn” thì nay vừa được “thổi kèn” vừa được bóp vú Lan nữa, hôm nào mà Lan nứng nứng thì còn tụt quần mình đến đầu gối bú mút cu lão Cường và cho lão móc bướm mình. Ông Cường khoái lắm, ở cái trường này, Loan là hoa hậu thì Lan cũng là á hậu chứ chẳng phải hạng xoàng.
Một buổi sáng nọ, ông Cường mang nỗi bực dọc đến cơ quan làm việc, không bực làm sao được chứ, vừa sáng ngày ra chưa kịp mở mắt đã bị bà vợ già ngồi lên mặt rồi. Ông cũng đến khổ với cái tuổi hồi xuân của vợ, tự dưng dạo này lại nứng tợn. Đang còn chưa tỉnh ngủ, ông thấy ngứa ngứa ở mặt, thì ra là bà Hằng vợ ông đang cọ bướm vào mặt. Chả là tối qua ông đi nhậu với mấy đứa bạn về muộn, say mèm chẳng biết gì. Đã thế bà Hằng bú mãi chẳng lên, dạo này trong người lúc nào cũng hừng hực vậy mà ông chồng hôm được hôm chăng, thật là chán quá đi. Bực mình bà tự “móc lốp” cho sướng rồi đi ngủ, sáng nay dậy bà phải trả thù thằng cha chồng mắc dịch của mình. Thằng em không lên nổi thì bà tụt quần lót ra, ngồi lên mặt chồng mà cọ cọ cho đã cơn ngứa lồn. Biết không thể nào mà từ chối được con hổ cái này, ông Cường đành nhắm mắt, nhắm mũi liếm lồn vợ. Ông nhắm mắt không phải là buồn ngủ đâu các bạn ạ, ông nhắm mắt để tưởng tượng đây chính là bướm của Loan, tưởng tượng thôi vì ông đã nhìn thấy bao giờ đâu. Mãi cũng làm cho bà vợ sướng sướng một tẹo, ông lấy cớ sáng nay cơ quan có cuộc họp rồi chuồn lẹ.
Vừa đến cơ quan ông đến phòng làm việc của Lan và Loan ngay bên cạnh phòng mình. Chưa thấy Lan đến chỉ nhìn thấy Loan, ông nước nuốt bọt đánh ực một cái:
- Loan à, Lan đến chưa em?
Phản xạ đầu tiên của Loan khi nhìn thấy ông Cường là liếc nhìn xem mình có “khoe hàng” chỗ nào không, cũng chẳng biết làm thế nào, mình ăn mặc kiểu gì cũng như là đang phơi ra cho thiên hạ nhòm hay sao ấy. Cái áo sơ mi kín cổ vậy mà không thể làm cho cái vú bớt căng, mà vú căng thì làm cho khoảng hở giữa các cúc áo lộ ra, nhiều khi người đối diện còn biết hôm nay cô mặc áo lót mầu gì. Mặc váy cũng thế mà quần cũng thế, mông đít cô luôn là điểm đến đầu tiên của người đối diện, vì nó điểm nhấn quá mà. Cô trả lời nhanh ông Cường:
- Lan chắc phải 9 giờ mới đến anh ạ.
Ơ hay nhỉ, giờ làm việc ở quan là 7h30 mà 9h mới đến là sao ta, nghĩ vậy thôi nhưng ông cũng chẳng làm gì được vì với Lan 9h là sớm rồi. Nói thêm câu cho rõ mục đích của mình, ông nói với Loan:
- Khi nào Lan đến bảo qua phòng anh có chuyện nhé, Hiệu trưởng vừa giao mấy việc mới.
- Vâng, khi nào Lan đến em bảo cho.
Ông Cường đóng cửa về phòng, Loan nghĩ mẩm trong bụng: “chắc là ứ rồi đây”.
Đang ngồi gác chân lên ghế thì Lan đẩy cửa phòng đi vào, chẳng thèm gõ cửa mà vào thẳng luôn là cách mà Lan vẫn làm với ông sếp đáng kính của mình, Lan nói luôn mà không chào hỏi lấy 1 lời:
- Chuyện gì?
Đã quá quen với cách nói chuyện này của Lan nên ông Cường cũng không lấy gì làm là và phật lòng. Bỏ chân xuống ghế, giả vờ nghiêm nghị ông hắng giọng:
- Hiệu trưởng giao cho phòng hành chính việc dẫn sinh viên khoa đóng tàu đi Nghệ An tham quan nhà máy đóng tàu lấy kinh nghiệm thực tế. Đi khoảng 3 ngày thì về. Anh định giao cho Loan đi em xem có được không?
Vừa nghe nhắc đến Loan, Lan giẫy nẩy như đỉa phải vôi:
- Loan, Loan, Loan cái gì mà Loan. Nó còn phải trông con.
Vừa nói đến đây, vốn đầu óc thông minh, suy nghĩ rất nhanh, Loan hỏi nhanh:
- Đưa mấy đứa đi, bao giờ đi, đi bằng cái gì, ăn ở thế nào?
Hè, hè, hè, đúng là đàn bà “đái không qua ngọn cỏ”, à mà câu này cần gì cho trong ngoặc kép nhỉ, đúng là đàn bà đái không qua ngọn cỏ, vậy là Lan đã đớp mồi ông thả rồi, việc này chỉ có Lan đi là hợp nhất thôi:
- 8 đứa trong đợt làm luận văn tới đây; thứ 6 đi chủ nhật về; đi bằng oto của trường; ăn theo chế độ của trường; ở phòng khách sạn Công Đoàn.
Ông Cường nói một mạch không nghỉ, không vấp cứ như là đã học thuộc lòng câu này từ năm ngoái rồi.
Nghe hết câu Lan nghĩ ngay: “8 đứa trai tơ, 2 đêm trong khách sạn, trên xe 9 thằng kể cả lái xe, toàn mùi đực”. Ọc ọc, tự nhiên bướm co thắt giống như là đến cơn đẻ. “Sao giời lại thương mình thế”.
- Được, để đấy đây đi thay cái Loan cho. Nó đi mấy ngày thì thằng cu nhà nó vứt đi đâu.
Ông Cường tiếp lời ngay không do dự:
- Uh, vậy em đi thay Loan, để anh báo Ban giám hiệu.
Loan vẫn cộc lốc như thường lệ:
- Còn gì nữa không?
Vậy là ông Cường đã xong việc nhỏ, giờ là việc nhớn:
- Lan này, cũng lâu lâu rồi …, lâu rồi ….
Ấp a ấp úng mãi chẳng nói thành lời, Lan toẹt luôn:
- Lâu rồi cái gì? Muốn gì thì nói mẹ nó đi để đây còn biết.
Thực ra lúc vào đây Lan cũng chẳng có hứng thú gì đâu, nhưng giờ khác à nha. Bướm đang ngưa ngứa từ lúc nhận nhiệm vụ đi “công tác”. Về mà kể với chồng thì chắc phải lựa thời cơ không là ổng tăng xông đi luôn đấy. Ông tăng xông không phải vì chuyện Lan đi công tác mà là vì thấy vợ mình làm việc như người bình thường, cái điều mà 7 – 8 năm nay ông chưa thấy bao giờ. Khôi hài hết sức. “Một mũi tên trúng hai đích”. Loan cười thầm trong bụng. Giờ đang có hứng thú, lại muốn trả ơn người đã cho mình một “miếng” ngon. Loan dịu giọng nữ tính”
- Anh muốn đơn giản hay phức tạp nào?
Suýt ngất trước giọng nói nhu mì sường sượng của Lan nhưng ông Cường biết giờ là lúc hưởng thụ, con cái đã sẵn sàng:
- Cho anh đút vào đi, 2 tuần rồi còn gì.
Ánh mắt lả lơi, nụ cười dâm đãng, Lan bước gần tới ông Cường. Việc này cô chẳng phải là làm lần đầu nên cần chi e ngại cơ chứ. Mỗi bước chân làm cửa lồn cô nhay nhay, nước bướm đã rỉ ra nhiều vô kể rồi. Thực ra cô cũng chẳng hứng thú là mấy khi cho ông Cường chơi đâu, nhưng kể ra thì bớt ngứa mỗi khi nứng, ngoài ra thì thỉnh thoảng cho ông móc bướm như kiểu là nhờ người thủ dâm hộ thôi mà, còn mỗi lần cô “thổi kèn” cho ông Cường thì là những lần cô thèm thèm tinh trùng, cái thứ mà cô nghiện không sao bỏ được. Chết vậy đấy.
Có bốn bước chân thôi nhưng đến nơi sát cạnh lão trưởng phòng dê già là quần lót của Lan đã tụt hết một bên chân rồi, nó đang vướng lại ở chân còn lại. Tôi đã nói với các bạn là cô nàng dâm đãng của chúng ta đang mặc váy chưa nhỉ? Nếu chưa nói thì các bạn biết rồi nhé. Mặc váy đi làm là sở trưởng của Lan, cũng chẳng phải vì mặc váy đẹp đâu, Lan mặc gì cũng đẹp hết. Cơ bản nhất là tiện cho những vụ “tàu nhanh” chớp nhoáng ở bất cứ nơi đâu.
- Móc lốp cho em đi anh!
Mỗi bước đi của Lan đến gần là mỗi cú giật giật thằng nhỏ, đến nơi thì cu ông Cường đã cứng ngắc trong quần rồi. Thật đúng là trời bất công quá à, vợ ở nhà thì phùng mang trợn miệng mút lấy mút để đến cả tiếng mà nó có cứng cho đâu cơ chứ. Vậy mà mới chỉ nhìn động tác cởi quần lót của Lan thôi mà ông đã cứng như là uống thuốc kích dục vậy. Lan đã vậy không biết Loan thì còn như thế nào nữa, chắc xuất tinh trong ba nốt nhạc mất. Ông như vồ lấy cái bướm của Lan. Trước tiên, ông úp cả bàn tay phải của mình bao trùm lấy cái bướm, động tác đầu tiên của mọi thằng đàn ông gặp bướm đàn bà. Đó là động tác để cảm nhận độ to, độ múp và chiếm hữu của giống đực đối với con cái của mình. Ông thấy bướm Loan đã ướt sũng rồi, cả bàn tay ông toàn nước. Ông kinh hãi gằng giọng:
- Ui, lồn em đẹp quá, mà sao ướt sũng thế này, hôm nay khác thế.
Dại gì mà khai cho thằng cha này biết, chẳng tội gì mà Lan phải khai cho ông Cường biết rằng lồn cô ướt vì cái tụi sinh viên mắc dịch chuẩn bị đi Nghệ An làm cái gì mà cô còn chẳng nhớ nữa. Ư ư ư trong cổ họng cô nói:
- Hỏi nhiều thế, lồn đẹp mà xoa xoa thế thôi à, ngứa lắm, chọc đi anh.
- “Chọc bằng cái gì?”, ông Cường khẩu dâm cho sướng.
Hẩy hảy cái mông to, căng của mình, Loan nói với ông Cường:
- Móc bằng tay cho em một tí rồi tí em cho địt bằng buồi, hôm nay em không mút đâu, muốn địt cơ.
Ôi, nghe câu “muốn địt cơ” bằng cái giọng nhão nhoét lẳng lơ của Lan mà ông sướng như đang ở trên mây. Chụm ngón tay trỏ và ngón tay giữa lại, hơi cong cong hai ngón tay ông chọc vào lồn Lan, không quên dùng đầu ngón cái gẩy gẩy vào cái đầu lồn của Lan. Cơn sướng chợt đến như không hẹn trước làm Lan co khụy đầu gối xuống:
- iiiiiii, sướng lồn quá, sướng quá cưng ơi! Móc nữa đi cưng.
Được nghe gọi bằng cưng, ông Cường không biết là sướng hay khổ nữa, mẹ cha nó chứ, mình gần bằng tuổi bố nó mà nó gọi mình bằng cưng, nhưng nghe cũng thuận tai phết, nhất là đang trong hoàn cảnh này. À quên, còn vú nữa. Một tay còn lại ông Cường men theo mép váy đi lên, trườn bàn tay qua khoảng bụng, luồn vào trong áo lót Lan ông Cường bóp vú. Vú Lan phải nói là to nhất cái trường Đại học Hàng Hải này. Tôi nói không ngoa đâu các bạn ạ, không tin các bạn có thể dạo một vòng quanh trường mà xem, toàn đực thôi. Do đặc thù ngành nghề mà trường đa số là con trai, sinh viên thì đương nhiên rồi, đến giáo viên cũng đa phần là nam, cũng có vài đứa con gái là sinh viên nhưng tuổi 19 đôi mươi vú chỉ nhỉnh hơn quả cau tẹo tèo teo thôi. Bộ phận hành chính chỉ có chưa đến chục người là nữ nên Lan nhà ta có vú to nhất cũng không có gì là bất hợp lý cả, phải hông?
Một tay thì bóp vú, thỉnh thoảng se se đầu vú, hết bên nọ đến bên kia; một tay thì móc bướm làm cho Lan vô cùng thích thú. Về năng lực “phập” của Ông Cường một lát nữa các bạn sẽ biết nhưng về trình độ móc, bú, liếm, bóp của ông Cường thì cũng thuộc hàng khá trong câu truyện này, chẳng gì cũng đã hơn 50 tuổi, trải qua biết bao thăng trầm bể dâu nên trình độ của ông cũng không đến nỗi tệ.
Trong hoàn cảnh này, nước được tạo ra do sự ma sát giữa 2 ngón tay và âm đạo, không phải là sự hết hợp của 2 phân tử Hydro và 1 phân tử Oxy như trong hóa học giải thích đâu.
Ọc ọc ọc! Nước lồn Lan ra lênh láng nhưng không tạo thành tia. Thực sự Lan vẫn thường bắn được tia nước lồn ra giống như đái nhưng trong hoàn cảnh này có sướng đấy nhưng không phải là cực khoái, cực khoái chỉ đạt được khi cùng lúc được thỏa mãn về tình dục và thỏa mãn về tình yêu. Mà ở đây chỉ được có một vế.
- Thôi iiiiiiiiiiiii, sướng, sướng lồn rồi. Cởi quần ra cho em xem buồi anh cứng chưa đi.
Nhanh như điện xẹt, giờ đây ông Cường cũng muốn địt lắm rồi, ông chỉ mất độ 30 giây là cởi xong quần. Cu ông Cường thì không to lắm, tôi không dùng từ nhỏ vì nói như vậy là không phải đạo với người lớn tuổi. Cu ông chỉ khoảng 13 cm, bình thường đối với đàn ông Việt Nam, đen đen, nhiều lông, đầu khất thì đỏ đỏ chứng tỏ máu đã dồn về đầy đủ. Cứng từ nãy rồi nên có thể chiến được ngay, ông hỏi Lan như để chứng tỏ mình là con người lịch sự:
- Anh địt em nhé?
- “Còn hỏi nữa”. Loan đáp ngay, máu lắm rồi dài dòng mất thời gian.
Thật là cái con nhỏ này, muốn làm người lịch sự tí cũng không được với nó. Đã thế ông chơi cho đã. Quay mông lại, đầu tiên bao giờ ông cũng muốn chơi Lan theo thế doggy, mà cũng phải thôi, tình chớp nhoáng không giường chiếu thì doggy là tiện và thích nhất. Lan chổng mông, hai tay chống vào bàn làm việc, tư thế này nhìn Lan dâm đãng vô cùng. Chẳng khó khăn khi lồn Lan đã hấp hé giữa hai quả mông to, ông Cường nhét chim vào ngay và dập lấy dập để như tăng động. Sợ ông ra nhanh, Lan nhắc:
- Từ từ đã nào không ra mất là em cho nhịn đấy, từ từ thôi!
Như bừng tỉnh, ông Cường chậm lại và dập theo nhịp cha cha cha, loại nhạc Nam Mỹ mà ông vẫn thích nghe. Tức là 1, 2, 3 nhịp nhẹ; 3 nhịp mạnh liên tiếp theo đúng nhạc mới hay. Đôi gian phu dâm phụ này hài thật đấy. Lan cảm nhận rằng kiểu này làm cho buồi ông Cường chỉ mơi mơi ở ngoài cửa lồn một tẹo, không vào sâu được. Ừ thì rõ rồi, chim không dài, mông thì thì to làm sao chọc sâu được ở tư thế này cơ chứ. Để thêm phần sướng khoái, Lan đòi hỏi:
- “Vừa địt vừa nhay hột le cho em đi, sướng lắm anh ơi!”, câu này là Lan nói dối chỉ để kích thích bạn tình.
Làm đúng theo lời Lan, ông Cường với 1 tay ra trước đề xoa xoa cấu cấu hột le của Lan, tay còn lại thì ông xoa đít Lan. Với ông vậy là sướng quá trời rồi, thỉnh thoảng lúc dập mạnh ông lấy tay bám vào eo làm điểm tựa.
Những tiếng bạch bạch liên tục vang lên trong căn phòng, ông Cường sướng khoái dập liên tục và có biểu hiện muốn xuất tinh. Nhanh thế cơ chứ. Theo lẽ thường ông phải dừng lại nghỉ lấy sức, đằng này ông ta trẻ trâu, thấy sướng đến là dập mạnh hơn cho nó đến nhanh hơn mà chẳng quan tâm đến đối phương. Vậy là ông giật giật xuất tinh vào trong lồn Lan. Vậy là việc của ông xong. Ông không quan tâm Lan đang nghĩ gì. Nhưng khác với các lần phịch trước kia, lần này Lan cũng sương sướng, sướng vì bên ngoài có một cái buồi đang cắm vào lồn mình, trong đầu thì hiện lên hình ảnh trong tương lai. Cô đang nghĩ mình được địt 8 trai tơ, cô đang phân vân nên chén từng đứa 1, chén từng cặp một hay cho cả 8 thằng cùng một lúc nhỉ. Cứ miên miên man man như thế mà làm cô nhíu nhíu lồn lại co bóp gần đạt cực khoái. Và cái co bóp ấy làm ông Cường xuất tinh. Hai người rõ ràng đang địt nhau mà như kiểu chẳng liên quan gì đến nhau. Chết thật.
Xong việc, thở hổn hển ông Cường ngồi phịch xuống ghế nghỉ lấy sức, cũng chưa kịp kéo quần lên. Lan thì mở cái túi luôn mang theo trong người ra lấy một ít giấy lau, lau lồn qua loa một chút rồi mặc lại quần lót, sửa lại áo lót bị lệch. Mọi thứ làm nhanh chóng như đây là công việc cô thành thạo nhất.
- “Thế nhé, về phòng đây”. Vừa nói Lan vừa phủi phủi cái váy cho phẳng lại.
Quá mệt nói không ra hơi, ông Cường chỉ gật gật đầu. Cảm giác lâng lâng vẫn chưa hết trong ông.
Ở bên ngoài, Lan cũng vội chạy về phòng. Cô đã ở bên ngoài từ khi nào không ai biết, chỉ biết rằng cô đã nghe và hiểu rằng: cái gì đang diễn ra bên trong.
Hết giờ làm, Loan về trường học đón cu Dũng, được gặp con làm nàng phấn khởi khôn nguôi. Cha nhà cu cậu, mới sáng đưa con đến trường mà chiều chiều đã thấy nhơ nhớ. Đón con xong, hai mẹ con tạt qua chợ mua thức ăn về nấu cơm. Hôm nay ở cơ quan được chứng kiến cảnh nhục dục của cô bạn thân và ông trưởng phòng làm Loan cũng có chút khác lạ trong người, không rõ ràng vì đã cả năm rồi, cô giường như không còn cảm giác hứng thú với chuyện gối chăn, có lẽ cú sốc xảy ra với cuộc đời mình làm cô chai sạn chuyện kia chăng.
Về nhà hai mẹ con líu tíu quẩn quanh bên nhau nấu cơm mà Loan thấy vui vui, đã lâu rồi cô mới nở nụ cười trên môi. Phải rồi, hôm nọ nhận được thông báo kết quả học tập của con cô mừng lắm. Cu Dũng học giỏi nhất lớp, năm nay lại vẫn được làm lớp trưởng, ngoài ra cô giáo chủ nhiệm còn nhận xét rất tốt trong cách học tập và cư xử với bạn bè của Dũng. Một lần nữa, cô nghiệm ra rằng: Cuộc đời không ai lấy hết của ai cái gì. Cô mất chồng nhưng vẫn còn có con. Sau này nó lớn lên không biết như thế nào nhưng giờ mới có 7 – 8 tuổi thôi mà đã quấn mẹ, biết nghe lời mẹ và đặc biệt có những suy nghĩ rất “người nhớn” khi thỉnh thoảng còn biết động viên mẹ nữa. Cưng quá mất thôi.
Buổi tối như thường lệ, hai mẹ con ngủ chung giường, nhà có mỗi cái giường mà, nó còn bé chẳng lẽ bắt nó nằm đất. Buông màn, tắt điện. Loan bảo con:
- Cu ngủ đi con mai còn đi học. Nằm dịch vào mẹ này, đừng nằm sát màn muỗi cắn.
Nghe mẹ nói vậy, cu Dũng cũng chẳng ngại ngần mà nằm sát người mẹ. Cu quen rồi mỗi buổi tối đi ngủ được gối đầu tay mẹ, một tay đặt trên bụng mẹ, một chân gác lên đùi mẹ. Thói quen này đã hình thành tự lúc nào cũng chẳng biết nữa. Mẹ con quanh quẩn bên nhau từ lúc Cu còn bé tí đến giờ mà. Hai mẹ con thì thầm trong ánh sáng leo lắt của ánh đèn ngủ.
- “Mẹ ơi”, Dũng gọi mẹ, tiếng nói rất khẽ như sợ ai nghe tiếng.
Lấy làm lạ vì tiếng gọi của con, bình thường thì lúc tắt điện cũng là lúc đứa con trai của mình sẽ chìm dần vào giấc ngủ, hôm nay lạ vậy. Loan đáp lời:
- Cục cưng của mẹ, gì vậy con?
- “Mẹ đừng lấy chồng nữa nhé……….. con sợ lắm”, một lúc sau cu Dũng mới lấy hết can đảm thì thầm bên tai mẹ.
Loan như bừng tỉnh, cô như hoảng sợ vì những điều vừa nghe con nói. Cô hoàn toàn không có ý định đi bước nữa, hoặc ít ra là cô chưa từng nghĩ đến việc này. Từ ngày chồng mất cô toàn tâm toàn ý lo cho con trai mà hoàn toàn không nghĩ gì đến hạnh phúc bản thân. Ghì chặt con vào lòng, cô nói:
- Dũng, tại sao con lại hỏi mẹ như vậy, nói cho mẹ nghe xem nào.
- “Nhưng mẹ đừng mắng con cơ”, Dũng rào trước.
- Uh, mẹ yêu Cu nhất mà, cứ nói mẹ nghe xem nào.
Vậy là cu Dũng kể cho mẹ nghe những điều mà cậu lo sợ. Màn đêm tĩnh mịch nên mặc dù cu Dũng nói nhỏ lắm nhưng mẹ Loan vẫn nghe rõ ràng từng lời kể của con:
- Mấy hôm trước, mẹ cho con về nhà ông bà nội chơi, con nghe ông bà nội nói về chuyện mẹ con mình. Ông bà nói rằng sau này mẹ sẽ đi lấy chồng, khi đó ông bà nhất định đón con về nuôi, không cho con ở với mẹ nữa, sợ bị bố dượng đánh. Mẹ sắp đi lấy chồng à? Con sợ phải xa mẹ lắm.
Nói đến đây, cu Dũng ngân ngấn nước mắt không thể nói tiếp. Nghe con dãi bày, nước mắt Loan tự động chảy thành hàng, cô khóc không thành tiếng. “Ôi, con trai của mẹ”, cô nghĩ thầm. Việc này đối với người lớn mà nói cũng là tự nhiên thôi, ông bà nội của cu Dũng nghĩ vậy cũng phải với lẽ thường. Hùng mất đi, cu Dũng là đứa cháu đích tôn của gia đình, ông bà không thể để đứa cháu này khổ khi phải sống cảnh cha dượng con riêng. Xa hơn nữa là mất cháu lúc nào không hay. Cô thấy mình cần phải nói cho con hiểu, để nó thấy được là trong cuộc đời này, chỉ có cu Dũng là mối quan tâm duy nhất của cô, cô phải tự “giải oan” cho mình. Cô ôm con chặt lắm, vô tình cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của con ghì chặt vào một bên bầu vú của mình. Cô nói thì thầm với con:
- Cu nghe mẹ nói này. Mẹ sẽ không lấy chồng đâu, mẹ ở với Cu mãi đến khi nào mẹ chết đi thì thôi. Cu đừng sợ, mẹ yêu Cu lắm Cu biết không?
- “Nhưng ông bà bảo mẹ sẽ lấy chồng”, Dũng nói mà vẫn nấc nấc.
- Đấy là ông bà nghĩ thế thôi, chứ mẹ không có định lấy chồng đâu. Mẹ hứa với Cu đấy. Con ngoan, chăm chỉ học hành sau này lớn lên đi làm kiếm tiền nuôi mẹ. Đừng để mẹ buồn nghe con.
Nghe mẹ nói vậy, cu Dũng yên tâm phần nào, trẻ con mà, sự đời hiểu biết có gì đâu. Giãy nảy lên khi bị người khác cướp mất cái kẹo, rồi lại nhảy cẫng lên khi đòi lại được thôi mà. Cu dụi dùi đầu vào bầu ngực căng tròn của mẹ qua một lớp áo. Hơi sữa vẫn còn thoang thoảng đâu đây, cảm giác an toàn tràn về, vẫn giọng trẻ con:
- Mẹ hứa rồi đấy.
- Uh, mẹ hứa. Con yên tâm ngủ đi nhé. Sắp đến ngày giỗ đầu của bố rồi con à. Cuối tuần này mẹ con mình về nhà ông bà nội để bàn chuyện giỗ bố.
- “Vâng ạ”, Dũng chìm dần vào giấc ngủ trong vòng tay mẹ, trong cái mềm mềm dễ chịu của bầu vú.
Trong bóng tối lờ mờ, Loan căng mắt cũng chỉ nhìn thấy trần gác xép nhà mình, văng vẳng tiếng ve kêu ngoài cây phượng trong sân khu tập thể. Cô miên man suy nghĩ về bản thân mình. Câu hỏi của cu Dũng vẫn văng vẳng đâu đây, trẻ con ngây ngô hỏi vậy thôi nhưng đó cũng là chủ đề lớn trong cuộc sống của mình. Chồng mất cũng đã gần năm rồi, mình chẳng lẽ cứ như vậy hoài sao? Xưa khi chồng còn sống đi biển liên miên thì cảm giác cô đơn chỉ là tạm thời. Nay chồng mất, cảm giác cô đơn nó mới tột cùng làm sao. Mình có chịu nổi cảnh này cả đời không? Nghĩ đến đây, tự dưng những hình ảnh hồi sáng nay tại phòng làm việc của lão Cường như sống động trong cô.
Kể mà cũng lạ, cả năm rồi mình không còn có ham muốn gì trong chuyện tình dục, tự dưng từ sáng nay đến giờ cảm giác trong người khác khác, như có gì đó biến chuyển trong cô mà không thể giải thích được. Những tiếng rên của cô bạn thân, những tiếng bịch bịch va chạm giữa dương vật và cặp mông, những tiếng nói kích dâm của lão Cường cả những tiếng thở hổn hển của cô bạn như những thước phim sống động trước mặt cô. Tự dưng cô cho một tay vào quần mon men tới bướm, cô có thói quen không mặt quần lót khi đi ngủ. Tay còn lại cô vẫn quặp lấy cu Dũng đang ngủ. “Ôi chết, bướm mình có nước này”, Loan giật mình khi bàn tay cô bao trùm lấy cái bướm múp múp của chính mình. Tự dưng cô muốn thủ dâm, cái hành động mà cả năm nay cô chưa làm lại.
- “ư, ư, ư ….”, Loan rên nhẹ trong đêm tối.
Cô lấy một ngón tay miết miết cửa lồn mình, vô tình cô chạm vào cái hột le giờ đã dài ra thấy rõ. Hột le cô dài hơn bình thường, khoảng 1 phân, nó chỉa thẳng ra ngoài mỗi lần cô nứng. Giờ này nó đã cứng lắm rồi, vẩy vẩy 1 ngón tay vào nó, cảm giác sung sướng đến thật nhanh, lồn cô tiết nước lênh láng. Trong đầu cô, giờ đây chuyển sang những hình ảnh của cô và chồng lúc anh còn sống. Cô nhớ lại những giây phút điên cuồng của hai vợ chồng mỗi lần anh công tác xa trở về. Bất giác cô thấy núm vú mình cứng cứng, tê tê, à thì ra đầu vú mình cũng muốn được chăm sóc đây mà. Nhưng giờ làm sao đây, một tay thì ở dưới bướm rồi, tay còn lại đang làm gối cho cu Dũng ngủ. Ôi, đầu cu Dũng vẫn đang nằm cạnh một bên vú, tay cu Dũng vẫn còn đặt trên bụng mình. Nghĩ vậy, chẳng biết tại sao cô lại ấn mạnh đầu cu Dũng vào vú mình. Hành động của Loan như là đang cho con bú, nhưng thực ra là dùng khuôn mặt của Dũng để mát xa vú mình. Sướng lắm.
- iiiiiiiiiiiii.
Loan rên lên khi cả bướm và vú được thủ dâm cùng lúc. Lâu rồi không thủ dâm, nay làm lại cái sướng đến thật nhanh. Co rút đầu ngón chân, bướm cô có cơn co, nước chảy ra nhiều hơn làm ướt sũng bàn tay cô, có khi còn chảy xuống giường. Cô đạt cực khoái.
Một lúc sau, khi cơn cực khoái đã qua đi, cô bình tâm trở lại. Nhìn xuống con, cô chợt thấy mình tội lỗi khi dùng khuôn mặt của con để thủ dâm vú. Tặc lưỡi Loan nghĩ: “nó ngủ mà chắc không biết gì đâu, cưng của mình ngoan lắm, cảm ơn con”.
Rồi Loan cũng chìm vào giấc ngủ mộng mị lúc nào không hay, trong cơn mơ chập chờn là hình bóng của Hùng chồng cô, chập chờn là những lần cô banh chân cho anh nhét buồi vào cơ thể mình. Thỉnh thoảng là những tiếng nói mê không đầu không cuối:
- “Anh địt đi”, “Anh liếm đi”
---------------
Sáng ra Loan ngủ dậy mà thấy mình khác khác mọi khi, có lẽ đêm qua được “thoát khí” làm cô như sảng khoái hơn. Nhìn cu Dũng vẫn ngủ ngon lành, cô mỉm cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của con, nhớ lại chuyện hôm qua, cô thầm nghĩ: “Cu yên tâm, mẹ không xa Cu đâu mà!”.
Như thường lệ, mỗi buổi sáng việc đầu tiên Loan làm rửa bướm. Hôm nay cô rửa kỹ hơn vì hôm qua ra nhiều nước quá, bết lại trên chùm lông lưa thưa phía trên. Cô xoa xoa cửa lồn, dội nước thật nhiều cho thật sạch. Ai cô không biết nhưng với cô, bướm là bộ phận phải được chăm sóc kỹ nhất. Xong xuôi cô mới đánh răng rửa mặt, bộ quần áo ngủ tối qua được cô cởi bỏ. Loan đứng trước gương. Trong gương hiện lên một cô gái độ tuổi thành thục, da trắng, dáng cao, vú to, mông nở, lông bướm e ấp mỏng mượt mọc vượt qua thắt lưng, cả người cô không một vết sẹo dù là nhỏ nhất. Loan tự thấy mình hấp dẫn, bất giác cô thấy cứng cứng nơi đầu vú, miệng lồn hơi nhay nhay. Tự cười bản thân cô nghĩ: “sao lại nứng cơ chứ?”. Nhưng biết làm sao được, cơ thể có nhiều thứ mà đầu óc không điều khiển được. Miễn cưỡng mặc quần áo đi làm vào, cũng đến giờ gọi Cu dậy đi học rồi, mình còn đi làm nữa. Hôm nay ăn sáng ở ngoài.
Sau khi đưa con đi học, Loan đến cơ quan làm việc. Mãi gần trưa mới thấy cô bạn thân đến. Hôm nay tự nhiên Loan lại mong được gặp cô bạn thân này thế, chắc là muốn chia sẻ chuyện mình gặp tối qua đây. Lừa lựa lúc chỉ có 2 đứa với nhau. Loan nói:
- Mày à, tối qua tao …
Cô bạn dâm đãng ngắt lời bạn luôn:
- Từ từ, chuyện của mày để sau nói. Giờ tao có thông báo quan trọng đây, mày phải nghe và thực hiện theo.
- “Chuyện gì vậy?”, Loan hỏi lại.
- Từ giờ không gọi tên tao là Lan nữa, tao đổi tên rồi.
Loan sửng sốt khi nghe chuyện lạ đời:
- Ơ cái con này, sao phải đổi tên, mày điên à?
- “Từ từ nghe tao nói đã, chửa chi đã nhẩy lên cứ như là lồn sát lá han ấy”, cô nàng dâm đãng của chúng ta lúc nào cũng vậy, hở ra là bậy ghê cơ. Cô nói tiếp: “Chuyện tên tao cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, chỉ là tên tao trùng tên với bà cô tổ nhà chồng, phạm úy ấy mà. Nhà chồng nằng nặc đòi tao phải đổi tên, chỉ là đổi tên gọi thôi chứ tên khai sinh tao đéo đổi vì đó là tên bố mẹ tao đặt”.
Loan thở phào nhẹ nhõm:
- Uầy, cũng nghiêm trọng phết nhỉ, thế bây giờ gọi mày là gì?
- Tao bàn với anh xã rồi, từ giờ mọi người gọi tao là Trúc đi.
(Bạn đọc thân mến! chúng ta đồng tình với sự thay đổi của Lan nhé. Từ giờ trở đi chúng ta gọi cô bạn thân dâm đãng của Loan là Trúc nhé, được hông mọi người?)
Loan nghiêng nghiêng cái đầu tỏ vẻ suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Trúc, Trúc, Trúc, nghe cũng được ấy nhỉ.
- “Vậy từ giờ trở đi gọi tao là Trúc nhé, tí nữa tao đi thông báo cho hiệu trưởng để cả cái trường này gọi tao là Trúc, cấm ai gọi là Lan. Ai nhầm phạt bú lồn nửa tiếng. Hihihihi”, Trúc phấn khởi ra mặt vì được bạn khen tên đẹp.
Loan lắc lắc đầu vì câu nói của bạn thân:
- Cái con này, lúc nào cũng mở miệng ra là nói bậy.
Vậy là vụ tên tuổi đã xong, chợt nhớ ra vừ nãy Loan nói dở chuyện của mình, Trúc hỏi lại bạn ngay:
- À, vừa nãy mày nói nhỉ, tiếp đi.
Loan hơi hơi đỏ mặt khi được nhắc lại chuyện của mình, rặn từng chữ:
- Tối qua tao ………
- “Này có gì mà mày ấp úng thế, cứ như gái mới về nhà chồng”, chưa để bạn nói hết câu, Trúc tiếp lời luôn.
Mặt Loan đỏ hẳn lên lên khi nghi bạn nói thế, cô gắng gượng nói hết ý mình:
- Tối qua tao ……. thủ dâm mày ạ!
- “Giời à, tưởng chuyện gì gớm, ngày nào tao chẳng thế”, Trúc trả lời bạn chẳng cần suy nghĩ. Cô nổ luôn một tràng: “Loan này, chỗ bạn bè thân tao chẳng giấu mày chuyện gì. Mày biết đấy, ngày nào tao cũng phải làm một nháy mới chịu được, không thì bứt rứt, ngứa ngứa bướm lắm. Tao cũng phục mày cả năm trời không có tí tinh nào vào người mà cũng chịu được”
Loan nghe như lùng bùng trong tai những lời Trúc vừa nói, đúng là điều cô trăn trở, cô viện lý do cho hành động của mình:
- Tại sáng qua được chiêm ngưỡng mày và lão Cường.
Như sáng tỏ điều gì, Trúc hồ hởi trêu bạn:
- À, thì ra có người sáng qua dòm trộm ai đó địt nhau, tối về nứng không chịu được chứ gì? Có thích không để tao bảo lão Cường làm cho phát.
- “Mày điên à … tao chỉ vô tình thôi”, Loan bào chữa.
Trúc thấy mình cần phải đả thông tư tưởng cho con bạn thân. Trúc lại gần Loan nói một cách thân mật:
- Mày à, đời người có mấy tí đâu, sao mày cứ phải chịu đựng làm gì. Tao đồng ý là mày phải nuôi thằng Cu, nhưng mình cũng phải tìm hạnh phúc cho mình chứ, thui thủi một mình mãi không được đâu mày à, nó đần người ra đấy. Bướm đàn bà ngoài chuyện đi đái và hành kinh ra còn để phục vụ đàn ông nữa, đó là sứ mệnh trời sinh cho đàn bà chúng mình rồi. Mày không giống tao, tao biết, nhưng cũng đừng khắt khe với bản thân như vậy. Khổ lắm mày biết không?
Loan biết những lời Trúc nói nghe bỗ bã nhưng đó là sự thật, cô im lặng lắng nghe những lời cô bạn thân nói, Loan biết Trúc lo cho mình.
Trúc thấy bạn không nói gì, được đà cô nói hết suy nghĩ của mình bấy lâu nay:
- Tao ủng hộ mày phải thay chồng nuôi con, không được bỏ nó lại cho ai nuôi. Nhưng mày cũng có thể đi bước nữa mà, ngoài xã hội còn nhiều người đàn ông mình có thể trao gửi tấm thân lắm. Mày lại đẹp như người mẫu thế này đến tao còn ghen thì hở ra là đàn ông có mà bu lại như kiến. Để tao giới thiệu cho vài người bạn ông xã nhà tao.
Nghe đến đây, Loan cảm thấy mình cần nói rõ quan điểm của mình cho Trúc biết:
- Con này, mày biết tính tao mà. Tao vẫn còn yêu anh Hùng lắm. Với lại tao không muốn để cu Dũng khổ. Đi bước nữa không biết sẽ thế nào, hạnh phúc mong manh lắm. Tao khổ thì được nhưng tao không muốn thằng Cu nhà tao phải chịu cảnh khổ. Mày hiểu không? Thôi đừng nhắc chuyện này nữa.
Chơi với nhau bao nhiêu năm, Trúc hiểu rõ tính cô bạn thân của mình, rất nhu mì hiền thục nhưng cũng rất cứng rắn trong quan điểm và lối sống. Biết phải từ từ mới có thể đả thông tư tưởng cho cô bạn xinh đẹp nhưng biết giữ gìn tấm thân này. Trúc hạ giọng:
- Uh, tao biết rồi, không giục mày lấy chồng nữa được chưa. Không lấy chồng nhưng không được hành hạ bản thân.
Loan mở to mắt nhìn thẳng vào Trúc, rõ ràng là cô không hiểu những gì Trúc nói. Cô hỏi lại:
- Là sao ta? Mày nói tao chẳng hiểu gì? Cái gì mà không lấy chồng mà lại không hành hạ bản thân. Mày nói rõ xem nào.
Trúc cười hi hi khi biết cô bạn mình còn ngây và ngô lắm. Giờ đây trong đầu cô là muôn vàn kế hoạch để “giúp đỡ” cô nàng xinh đẹp hiền thục nết na này. Trúc ghé sát tai Loan nói thầm thì như không để người khác biết:
- Thì không lấy chồng nhưng …. được thủ dâm cho sướng lồn.
Nghe xong những lời Trúc nói bên tai, Loan sượng sùng vì bị bạn bóc mẽ. Nghĩ cũng đúng cơ, thủ dâm có làm ảnh hưởng đến ai đâu. Cô đánh nhẹ kiểu đánh yêu lên vai bạn. Mắc cỡ một cách đáng yêu:
- Cái con này, bậy ghê!
Chẳng nói chẳng rằng, Trúc đi đến bên cạnh chiếc túi của mình lấy ra một chiếc hộp mầu hồng. Quay lại đưa cho bạn, Trúc nói:
- Tao tặng mày cái này, tối về mới được mở ra.
Loan ngây ngây ngô ngô không hiểu ý cô bạn là gì:
- Gì đây, sao không được mở luôn?
Trúc nghiêm mặt, thể hiện thái độ của dân anh chị:
- Tao bảo tối mới được mở là tối, không thắc mắc. Mày mà mở luôn tao bóp vú cho chết.
Loan biết là con bạn dâm đãng này làm thế thật, mấy lần cô bị rồi. Đành đợi đến tối mở vậy. Nghĩ đến đây, tự nhiên cô lại mong đến tối thế không biết.
Hôm nay là một ngày làm việc dài đằng đẵng của Loan, công việc cũng chẳng có gì vất vả cả, thời gian làm việc thì cũng như mọi ngày thôi nhưng sao lại cảm thấy nó dài hơn mọi ngày chỉ. Cũng phải thôi, hôm nay Loan mong đến tối nhanh để được mở cái hộp quà mà Trúc tặng, ơ hay sao phải hồi hộp cứ như là hồi còn con gái được nhận quà của người yêu tặng không bằng ấy nhỉ. Trúc thì đi Nghệ An từ đầu giờ chiều rồi, khiếp, đi công tác mà cô nàng tí ta tí tởn cứ như là được đi du lịch không bằng. Không biết đi có gì vui không? Nó hẹn về sẽ kể chuyện cho nghe. Vắng con bạn càng làm cho buổi chiều dài lê thê.
Nhấp nhổm mãi cũng đến giờ về đón con, Loan vội vàng thu gom đồ đạc rồi đạp xe về trường đón cu Dũng. Cũng như mọi khi, hai mẹ con tạt qua chợ mua thức ăn về nấu cơm. Hôm nay mua củ cải trắng nấu canh xương sườn và rau muống xào, hai mẹ con ăn uống cũng đơn giản thôi. Cu Dũng hôm nay vui tươi nhí nhảnh hơn mọi khi, chắc có lẽ cu cậu giải tỏa được tâm lý nặng nề mấy ngày hôm nay. Cậu không sợ mất mẹ nữa rồi.
Vừa về đến nhà, cất đồ ăn vào gian bếp nhỏ, Loan vội vàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Không phải vì cô buồn đái đâu, cơ bản là khó chịu lắm rồi, cái quần lót bị rỉ nước từ hồi sáng mãi đến chiều vẫn còn rỉ nước bết dính lại vào bướm làm cô khó chịu. Cô phải cởi cái quần lót ra và rửa qua cái bướm không nó bốc ra mùi ngai ngái của giống cái mà chỉ cần ai tinh mũi một chút xíu là nhận ra ngay. Mùi đàn bà nứng. “Không rửa biết đâu thằng Cu ngửi thấy thì chết, à mà nó có biết mùi này là mùi gì đâu mà sợ nhỉ. Từ mai phải mang quần lót dự phòng như ngày xưa thôi, chứ như này bị hiếp dâm như chơi. Hihihihihi”, vừa rửa bướm cô vừa nghĩ. Vừa nãy vội quá quên không mang quần áo lót để thay rồi, chỉ có mỗi bộ quần áo ngủ sáng nay thay giờ vẫn ở đây, giờ làm sao ta. Tặc lưỡi cô mặc quần áo ngủ mà không mặc quần lót, tô hô bên trong vậy. Kệ, nhà chỉ có 2 mẹ con.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài nấu ăn thì cô nhìn thấy cái túi sách của mình, vừa nãy xách cả vào đây, bên trong có một hộp quà mầu hồng mà Trúc tặng, nó dặn đến tối mới được mở, giờ mới là chập tối. Kệ, nó có ở đây đâu mà sợ, mình chẳng mong đến tối mãi còn gì. Cô hồi hộp mở hộp quà, không biết là cái gì mà nó phải bí bí mật mật cứ như là đồ ăn cắp vậy nhỉ.
Lớp áo hộp quà được mở ra, tim cô đập mạnh dần. Ối, một con chim giả mầu hồng, một hộp bao cao su mầu hồng, một cuốn sách nhỏ hướng dẫn sử dụng bằng tiếng nước ngoài, hình như là tiếng Nhật thì phải. Sao nó to thế, phải to bằng của … anh Hùng chứ chẳng chơi. Toàn bộ hình ảnh đập vào mắt cũng là lúc bướm Loan co rút lại, nhay nhay miệng bướm, núm vú cứng lên tê tê. “Cái con điên này”, Loan chửi thầm con bạn thân. Bỗng có tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào:
- Mẹ ơi con nhặt rau cho mẹ nhé?
Giật mình trở lại với thực tại, Loan luống cuống đậy hộp quà lại, cho vào túi, nói vọng ra:
- Uh, mẹ ra nấu ăn ngay đây.
Hú hồn, cứ như là bị bắt quả tang đang làm việc gì đó mờ ám. Loan bước ra ngoài nấu ăn mà cảm giác cứ lâng lâng như đang đi trên mây, cố gạt bỏ suy nghĩ tạp nham để tập trung nấu ăn nhưng hình ảnh con cu giả mầu hồng hồng như nhảy múa trước mắt làm cô không thể tập trung được. Cầm mấy củ cải gọt gọt định thái khúc nấu canh mà cô chần chừ mãi không làm được, cô tưởng như mình đang định cắt cu của chồng ra nấu canh. Ôi chết mất thôi, ảo giác.
- “Mẹ làm sao thế”, thấy mẹ ngẩn ngơ như người mất hồn, cu Dũng hỏi.
Giật mình, Loan luống cuống giống như là bị bắt quả tang đang ăn vụng. Thực ra cô còn không nghe rõ thằng Cu nói gì. Cô trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi:
- Con nhặt rau xong chưa, đưa đây mẹ rửa.
Dũng nhà ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Loan không biết rằng mặt cô đang đỏ ửng lên, bướm cô thì đang chảy nước và núm vú thì cứng lại đội lên cái áo ngủ hằn thành vết thấy rõ.
Mãi mới nấu xong bữa ăn, mà không biết có ngon không nữa. Hai mẹ con dọn cơm ăn, vừa ăn vừa bật tivi, cái Tivi mầu hãy còn mới, anh Hùng mua hồi năm kia khi được nghỉ phép. Nhà không có bàn ăn, hai mẹ con dải chiếu cói xuống sàn, có 1 mâm cơm 2 món là rau muống sào và bát canh xương củ cải, vậy cũng tạm đủ cho cuộc sống bình dị của người công chức một mình nuôi con nhỏ.
- “Mẹ ơi, canh xương hôm nay mằn mặn mẹ ạ”, Dũng vừa nuốt xong thìa canh đầu tiên.
- “Mẹ ơi, mẹ quên cho muối vào rau xào rồi thì phải”, chuyển sang rau tình hình cũng không khá hơn.
Loan cười khổ sau khi thử 2 món chính. Cô chẳng biết phải giải thích với con thế nào cho hợp lý cả, chẳng lẽ lại bảo là tại cô Trúc.
- “Xin lỗi con trai cưng của mẹ, tại mẹ đây mà. Để mẹ xử lý”, Loan đành lấp liếm.
Xử lý thế nào các bạn biết không? chế thêm nước sôi vào nồi canh xương, rau xào thì chấm mắm. Thế là xong. Hai mẹ con cố ăn xong bữa cơm.
Ngồi đối diện nhau, toàn bộ khung hình đều nằm trong tầm mắt của đối phương, Dũng vô tình nhìn vào đũng quần mẹ, cậu vô tư thốt ra câu làm Loan giật bắn mình:
- Mẹ đái dầm à? sao quần mẹ ướt thế kia.
Xuýt phụt miếng cơm đang nhai dở trong miệng, Loan cúi xuống nhìn vào háng mình. Ôi chết chửa, ướt như là đái dầm. Lỗi tại mình không mặc quần lót đây, mà không, nếu mặc quần lót thì với lượng nước từ bướm tiết ra từ lúc mở hộp quà đến giờ thì cũng thấm ra ngoài cả thôi. Tất cả là tại lỗi cái con bạn chết tiệt kia. Loan ngượng ngùng không bút nào tả xiết, may là nhà chỉ có hai mẹ con, may hơn nữa là cu Dũng còn nhỏ không biết gì. Phản ứng đầu tiên của Loan là khép ngay chân lại, nhưng khốn nỗi, động tác khép chân lại làm một tiếng “nhép” phát ra từ bướm. Tiếng kêu này được tạo thành khi lỗ bướm đang từ trạng thái mở chuyển sang trạng thái đóng. Cái ngượng kia chưa chữa xong lại thêm cái ngượng này. Cô ước như nhà mình có lỗ nẻ để mình chui xuống, mai mới lên. Đành tìm lý do mà nói ra chỉ có trẻ con mới tin:
- À, à, à … chắc là mẹ nấu ăn nước nó bắn vào đấy. Thôi con tập trung ăn cơm đi còn học bài.
Cũng may cu Dũng là trẻ con, nên nó tin lời mẹ: “nước bắn VÀO làm đũng quần mẹ ướt”. Người lớn thì biết ngay rằng: “nước bắn RA làm ướt đũng quần mẹ”.
Mãi cũng xong bữa cơm. Ăn xong cu Dũng đi tắm, Loan rửa bát. Cu Dũng học bài Loan đi tắm. Lệ thường là vậy.
Khi đi tắm, mỗi 1 lần xoa rửa bướm là 1 lần Loan rủa thầm: “con chết tiệt kia, mày công tác về mày biết tay tao”.
Màn đêm buông xuống, hôm nay hai mẹ con ngủ muộn hơn thường lệ vì mai là thứ 7, cả hai được nghỉ học – nghỉ làm. Muốn nói chuyện với con một chút, tiện thể Loan thông báo về kế hoạch cuối tuần cho con nghe:
- Cu, mẹ bảo này. Ngày mai mẹ con mình về nhà ông bà nội chơi. Mẹ muốn bàn với ông bà chuyện giỗ chạp cho bố con. Chủ nhật thì về nhà bà ngoại chơi, cũng lâu rồi mẹ con mình không về thăm bà, tiện thể mẹ mời bà và vợ chồng dì Thúy ăn giỗ bố.
- “Vâng ạ”, cu Dũng đáp lời mẹ trong khi được mẹ gối đầu tay, khuôn mặt cu cậu đang áp sát vào một bên vú mẹ, chân gác lên đùi, tay sờ bụng. Đó là tư thế dễ đưa cậu vào giấc ngủ nhất. Bình thường, đến tuổi này phải nằm riêng rồi đấy, nhưng chẳng thấy mẹ bảo gì mà cậu thì cũng chẳng muốn ngủ xa mẹ. Mùi hương từ cơ thể mẹ là thứ mùi vô hình đã là một phần tuổi thơ của cậu. Trẻ nhỏ gọi là “mùi hơi sữa”. Người lớn gọi là “mùi đàn bà”.
Vậy là con đã ngủ, màn đêm trở nên tĩnh mịch mặc dù tiếng ve kêu vẫn văng vẳng đâu đây. Tĩnh mịch ngoài không gian kia sao sánh bằng tĩnh mịch trong lòng người. Đêm khuya thanh vắng dễ làm con người ta thả trôi tư tưởng, mặc kệ nó sẽ đưa mình về đâu. Lại một đêm nữa Loan suy ngẫm về cuộc đời mình, nói khổ thì cũng không phải vì mình có thiếu ăn thiếu mặc ngày nào đâu. Nói khổ cũng phải bởi thân phận đàn bà độ tuổi thuần thục nhất lại thiếu hơi chồng, ban ngày còn đỡ, ban đêm mới thấy cô đơn buồn tủi biết dường nào. Nghĩ đến đây Loan lại nhớ lại phút giây “ngượng ngùng” lúc ăn cơm.
Mà cũng tại cái con bạn khỉ gió kia, không biết giờ này đang làm gì, chắc lại đang nằm ngửa cho khúc thịt của ai đó đâm xuyên thấu chứ còn gì nữa. Nó đi một mình với những 8 thằng giai tơ cơ mà, nó không thịt được 3 – 4 thằng thì mình có mà mình gọi nó là mẹ. Mà cũng không phải tại cái Trúc, tại cái vật mà nó tặng mình thì đúng hơn, gì mà nhìn hồng hồng thích mắt ghê, chẳng biết bằng nhựa hay bằng gì nữa, mình đã cầm vào nó đâu mà biết. À mà kích thước sao mà to, dài hao hao giống anh Hùng chồng mình thế? Vô tình thôi hay là cái Trúc nó biết kích thước cu chồng mình, chuyện này gặp nó phải hỏi cho ra lẽ mới được. Chắc không phải hai người tặng tịu với nhau đâu. Anh Hùng đi biển về lần nào là mình cũng dịt lấy anh ấy như sam ấy lấy thời gian đâu mà có cơ hội chứ. Đấy, nghĩ đêm nó vậy đấy, cứ tự hỏi tự trả lời, suy nghĩ đan xen chuyện nọ xọ chuyện kia như vậy đấy. Miên man mãi rồi cũng đến đích, không biết cái cu giả kia nó làm bằng gì nhỉ? Dùng nó như thế nào? Bao cao su để làm gì? Và ….. có sướng lồn không?
Nghĩ vậy Loan quay đầu lại nhìn con, cảm thấy cu Dũng đã ngủ say, nhẹ nhàng gỡ đầu con ra, cô rón rén vén màn bước ra. Chỉ một bước chân thôi nhưng đó là bước chân diệu kỳ, bước chân làm thay đổi cuộc đời cô, chuyển ngã rẽ cuộc đời.
Không bật điện trong nhà sợ Cu thức giấc, cô lần mò đến túi xách lấy hộp quà mang vào nhà vệ sinh. Đèn trong nhà vệ sinh đủ sáng để cô thấy mọi thứ, không còn hồi hộp như hồi chập tối mở nữa. Cô mở ngay, nhìn tập trung vào cái cu giả mầu hồng, cô cầm lên sờ một lượt từ đầu tới cuối, đo gang tay, chụm ngón cái và ngón trỏ theo vòng để ước lượng đường kính. Cô đi đến kết luận: Nó bằng nhựa và giống của chồng cô quá. Cô cầm quyển hướng dẫn sử dụng lên xem, tiếng nước ngoài không đọc được, bỏ qua, có vài hình vẽ minh họa, cô cũng không dốt để biết sử dụng thế nào. Còn bao cao su để làm gì nhỉ? Nó có xuất tinh được đâu mà cần bao cao su. Chuyện này làm cô suy nghĩ một hồi mà không ra đành ngậm ngùi dẹp sang một bên, để sau hỏi con bạn dâm đãng của mình.
“Biết cu giả làm bằng gì rồi, biết cả cách dùng rồi, giờ làm gì nhỉ. Còn làm gì nữa, thử thôi”, Loan thầm nghĩ.
Nào để xem có thích không nào. Loan tụt quần ngủ, quần lót xuống đầu gồi, một tay cầm gốc cu giả chọc chọc vào háng, miết miết ngoài lồn. Thấy trơn trơn, sương sướng cô biết lồn mình đã ra nước. Khiếp, cô đến phục cô bé của mình quá đi, gì mà từ sáng đến tận đêm khuya lúc nào cũng có nước, nước ở đâu ra mà lắm thế. Còn gì tiếp theo nhỉ, à hình như là đút vào lỗ lồn được thì phải. Nói vậy cô tụt hẳn quần ra, một chân chống lên bồn cầu. Ở tư thế này, bướm cô đã banh mở, không còn khép nép như khi nãy rồi. Cô cho đầu cu giả mấp mé cửa lồn mình, thỉnh thoảng trượt lên hột le, động tác giống như khi anh Hùng chuẩn bị địt cô. Cô sướng rồi, cái cảm giác được chọc chọc này quen thuộc với cô lắm. Để thêm phần sung sướng, một tay còn lại cô đưa lên mà mân mê bầu vú của mình qua lớp áo. Ôi sướng thế không biết!
Nước lồn đã ra lênh láng rồi, hột le của mình cũng dài tối đa và cứng cứng rồi, “giống được địt thật phết nhỉ”, cô thầm nghĩ. Tiếp theo cô cần phải làm một cái điều mà phụ nữ ai cũng muốn, đó là chọc được buồi vào lồn. Từ từ từng chút một cô ấn đầu khất cái cu giả vào bướm mình. Lỗ lồn cô đã hơn năm rồi chưa ai ghé chơi, nay được một vật gì đó quen thuộc chui vào làm nó co xiết như phản ứng muốn đẩy ra. Ôi không, đó là cơn co mang lại cảm giác sướng khoái biết bao. Cơn co lồn giống như hồi được anh Hùng địt làm Loan sướng khoái, cô thử ấn sâu hết cỡ cu giả vào lồn mình, nó chạm được vào tử cung thì phải. Đúng rồi, tử cung cô cũng được chạm vào rồi. Sướng chết mất thôi. Cô lập đi lập lại động tác thụt ra thụt vào.
“Ọc ọc ọc” kèm theo đó là tiếng rên trong họng của Loan “ư ư ư”. Cứ như vậy cô tăng tốc dần khi cảm thấy cơn cực khoái đang đến gần, vô tình tay cô tự bóp vú mình mạnh hơn. Rồi! rồi! đến rồi. Cô cực khoái trong khi đầu óc mụ mẫm hẳn đi, chân cô run run như đang cơn sốt rét vậy.
“í í í í í í í í í í í í í í í í”.
Nước lồn cô giờ nổi thành bọt như bọt xà phòng trên thân cái cu giả. Phải chờ một lúc, cô mới bình tâm trở lại. Lần đầu tiên thủ dâm với cu giả không ngờ lại mang cho cô cảm giác sướng đến vậy. Hơn hẳn những lần trước cô toàn thủ dâm bằng ngón tay. Từ từ rút ra, “pặc” đó là tiếng phát ra khi cu giả đã ra khỏi lồn, giống như tiếng người ta mở nút chai rượu vang vậy. Cảm giác thật là sướng lồn.
Phải mất một lúc Loan mới đứng vững để làm công tác vệ sinh, cô rửa lại bướm và không quên rửa cái dương vật giả giờ đây không còn là mầu hồng nữa mà là mầu trăng trắng của bọt nước, nước lồn của mình đây mà. Xong xuôi, cô lại rón rén cất sâu trong tủ quần áo của mình, trở lại giường ngủ. Vừa vén màn, tim cô dựng đứng khi nghe tiếng cu Dũng nói mà cô còn tưởng tiếng ma gọi:
- Mẹ đi đái lâu thế?
Trong ngày hôm nay, lần này là lần thứ 3 cô gặp cảnh trái ngang làm cô ngượng ngùng không để đâu cho hết. Đành hùa theo con cho qua chuyện:
- Uh, sao con chưa ngủ à?
Cu Dũng trả lời mẹ mà giọng không hề có chút ngái ngủ nào:
- Mẹ gỡ tay ra là con dậy rồi.
Thôi xong.
- “Thôi giờ đi ngủ đi con, muộn rồi”, Loan vừa nói vừa nằm xuống ôm con ngủ theo tư thế mà nó thích nhất. Vừa qua con sướng, Loan chập chờn đi vào giấc ngủ mà vẫn còn câu hỏi lờn vờn trong đầu, “không biết nó có thấy gì không?”.
Cu Dũng cũng thế, nó cùng chìm dần vào giấc ngủ với câu hỏi chưa được mẹ trả lời, “sao mẹ đái lâu thế?”. Có thể đêm nay giống như bao đêm khác, nó lại mơ thấy cảnh bố địt mẹ, trong mơ còn vang lên câu nói của mẹ: “Anh liếm lồn em đi, mút đầu lồn cho em đi”, “Địt vào lồn em đi anh!”, “Anh xuất vào lồn em đi!”.
Hôm nay là thứ 7 không phải đi học, đi làm hai mẹ ngon ngủ dậy muộn hơn so với mọi ngày. Nói là muộn thôi nhưng cũng độ 7 giờ. Trời mùa hè ở Miền Bắc, 7h sáng đã có nắng chói chang rồi. Nơi khác tôi không biết chứ Hải Phòng mùa hè nắng oi ả, ve kêu inh tai nhóc óc từ sáng tới tối. Loan dậy trước con, luôn luôn là vậy.
Như các bạn đã biết, rửa bướm là việc Loan làm đầu tiên. Tối qua có một sự kiện đáng nhớ trong đời Loan, cô đã biết cái sướng khi thủ dâm bằng con cu giả Trúc tặng. Thủ dâm thì Loan cũng chẳng lạ gì, nhưng thủ dâm bằng “dụng cụ” thì tối qua mới là lần đầu, còn nhiều bỡ ngỡ, còn nhiều thứ phải “học”, nhưng nhiêu đó cũng làm dịu mát tấm thân người phụ nữ không chồng nuôi con. Bướm cô vẫn còn rỉ nước ra cả đêm qua, Loan mất khá nhiều thời gian để rửa, nói gì thì nói, rửa bướm cũng là một hình thức thủ dâm cấp độ nhẹ, cũng có chút sốn sang khi tay xoa, nước xịt vào điểm nhậy cảm nhất trên thân thể. Xong xuôi cô mặc quần áo chỉnh tể để chuẩn bị đến nhà ông bà nội bàn công chuyện giỗ chạp cho chồng theo như kế hoach tối qua kể với cu Dũng. Nhắc tới cu Dũng cũng làm Loan suy nghĩ không ít, không biết những sự việc tối qua đập vào mắt, hắt vào tai thằng bé nó có biết và hiểu gì không? “Để hôm nào hỏi nó xem?”, Loan nghĩ đơn giản vậy.
Nói về gia đình nhà chồng Loan. Bố anh Hùng là ông Kiên, năm nay 55 tuổi. Mẹ anh Hùng là bà Đào, năm nay 50 tuổi. Em trai anh Hùng tên là Hào, năm nay mới có 25 tuổi, chưa lập gia đình. Tức là, ông Kiên là bố chồng Loan, bà Đào là mẹ chồng, Hào là em chồng.
Hai ông bà Kiên Đào có một kiot bán hàng ở chợ Sắt, chuyên buôn bán hàng bãi của Nhật đủ thứ như: tivi, loa đài, catset, xe đạp .v.v. Hồi đó, những loại mặt hàng này rất được người dân Việt Nam ưu chuộng. Mặc dù là hàng cũ nhưng chất lượng vẫn còn rất tốt (hàng Nhật mà), giá lại rẻ phù hợp với túi tiền của người dân. Nhà ông bà thì cách chợ khoảng 500m, sáng ra cửa hàng, chiều về. Nói chung cuộc sống khá thoải mái dễ chịu mà không phải lo cơm áo gạo tiền như đa phần người dân Việt Nam thời kỳ hết bao cấp. Cuộc sống no đủ nên ông bà nhìn vẫn còn rất phong độ. Ông Kiên tính tình phóng khoáng, chịu ăn chịu chơi và còn “khỏe mạnh – phong độ” như trai tráng. Bà Đào mới mãn kinh được một vài năm đang vào độ tuổi hồi xuân, lúc nào cũng tưng tưng lên như hồi còn con gái, ăn uống đủ chất lại có điều kiện nên da dẻ bà vẫn còn nõn còn nà lắm.
Ông bà sinh được hai thằng con giai, nhưng ở đời chẳng biết thế nào. Con trai cả là anh Hùng thì ngoan ngoãn, học hành tấn tới và tu chí làm ăn, chỉ tiếc rằng chết trẻ. Mới 30 tuổi đã chết vì đi biển. Đúng là sinh nghề tử nghiệp. Thằng con trai thứ 2 thì nghịch như quỷ sứ. Từ nhỏ đã theo chúng bạn đi khắp thành phố Hải Phòng chơi bời lêu lổng, cờ bạc, gái gú, đánh nhau .v.v. đủ các thể loại. Không ít lần ông bà phải dùng tiền can thiệp nó mới ở nhà giờ này. Nghe đâu, giờ mới 25 tuổi thôi nhưng nó đã là một đại ca có số má ở cái đất Hải Phòng này. Ông bà không biết rằng, cửa hàng buôn bán của ông bà ở chợ Sắt làm ăn yên ổn vài năm nay không gặp bất cứ chuyện gì cũng là nhờ “vía” của ông con. Ra xã hội là vậy thôi, chứ về nhà chẳng hiểu sao Hào rất ngoan, đi thưa về gửi, lễ phép như ai. Nhiều khi ông bà cũng chẳng hiểu mô tê gì về thằng con út này. Có một điểm chung giữa hai anh em là đều cao lớn, đẹp trai, khoai to như nhau.
Nói đến đây, chắc bạn đọc cũng có thắc mắc giống tôi hồi mới biết câu chuyện, rằng thì là mà gia đình Hùng có điều kiện như vậy tại sao vợ chồng Hùng lại ở trong một căn tập thể cũ chỉ có 30m2? mà lại là khu nhà dành cho cán bộ nhân viên trường Đại học Hải Hải nơi Loan công tác. Sao không ở nhà cao cửa rộng của Hùng? Sau này biết chuyện tôi cũng cho là hợp lý thôi.
Chẳng là, hồi Loan và Hùng yêu nhau và có ý định tiến tới hôn nhân thì bà Đào là người kịch liệt phản đối. Bà không muốn hai đứa lấy nhau. Bà không muốn Loan về làm dâu con trong gia đình không phải vì bà ghét Loan hay tính tình Loan không tốt. Lý do duy nhất là: Loan không hợp tuổi với Hùng. Bà có đi xem bói và ông thầy bói phán rằng hai đứa cái gì mà không hợp tuổi, không hợp mệnh, tứ hành xung .v.v. Tóm lại là lấy nhau về không trước thì sau cũng tan rã. Là người mẹ trong gia đình, lại là người có chút mê tín, bà kiên quyết phản đối đến cùng cuộc hôn nhân của đôi trẻ. Nhưng sự đời nhiều khi không như bà muốn, đôi trẻ vẫn kiên quyết đến với nhau bất chấp sự phản đối của phụ huynh. Cái giá phải trả cho cuộc hôn nhân này là anh Hùng phải dọn ra ở riêng và anh chọn mua căn hộ tập thể nơi Loan công tác làm tổ ấm cho mình. Trong nhà chỉ có ông Kiên và Hào là không phản đối.
Hai vợ chồng lấy nhau được 6 – 7 năm tưởng mọi chuyện yên ả, rằng bói toán chỉ là mê tín dị đoan. Nhưng đùng một cái tai họa ập đến cướp mất đứa con trai mà bà Đào hết mực yêu thương. Bà càng cho rằng, Loan chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của con trai bà.
Sơ sơ vậy để bạn đọc hình dung về gia đình chồng của Loan. Gia đình này có ít người thôi nhưng ẩn chứa nhiều điều bí mật mà ở những phần sau tôi sẽ dần dần kể cho cho các bạn nghe.
-------------
Hôm nay, thứ 7 một ngày mùa hè năm 1996, hai mẹ con Loan – Dũng đến nhà ông bà nội chơi và cũng là để bàn công chuyện về ngày giỗ đầu của anh Hùng. Phong tục địa phương khác thế nào không biết, chứ ở miền Bắc nói chung và Hải Phòng nói riêng quan niệm ngày giỗ đầu là ngày giỗ quan trọng nhất. Cần phải tổ chức đàng hoàng để linh hồn người chết nơi chín suối được siêu thoát về miền cực lạc.
Đã được biết trước là hôm nay con dâu và cháu nội đến nên cả ông bà Kiên Đào và chú Hào đều có mặt ở nhà, mở cửa chờ sẵn. Vừa đến nhà, cu Dũng nhanh mồm chào trước:
- Cháu chào ông bà ạ, cháu chào chú Hào. Ông bà có khỏe không ạ?
Chưa để con dâu nói tiếp, bà Đào nhào tới ôm lấy đứa cháu nội thân thương, bà đã rớm nước mắt khi nhìn thấy bóng hình đứa cháu nội đáng thương, đâu đó cu Dũng chính là hình ảnh của cu Hùng, con trai bà ngày còn bé con. Bà nói mà giọng nghèn nghẹn chẳng nên lời:
- Ôi cháu nội của bà ngoan quá! Con có khỏe không? Có có học giỏi không? Có ngoan không? …….
Ông Kiên thấy không ổn, đành ngắt lời vợ:
- Kìa bà, cháu nó vừa đến để cho nó thở chứ.
Thấy có khoảng lặng đủ để mình chen vào. Loan nói luôn:
- Con chào bố mẹ ạ! Chú Hào hôm nay không phải đi đâu à?
Thấy thấp thoáng bóng con dâu, chị dâu đến. Ông Kiên và Hào cảm thấy trong lòng khấp khởi khôn nguôi. Chẳng dấu gì các bạn, hai bố con nhà này thích Loan lắm nhưng không làm gì được, chỉ biết ngắm nhìn từ xa mà thôi. Từ hồi Loan mới quen và yêu anh Hùng là đã thích rồi. Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ, nếu Loan chỉ đẹp, hấp dẫn đàn ông không thôi thì cũng thường thôi. Đằng này, người đâu mà được cả người cả nết, khoái nhất là cái tính đoan trang, nhu mì hiền thục, chẳng nói to nặng lời với ai bao giờ. Còn khuôn hình, vú mông mu thì không cần tả lại, bố đẻ Loan mà còn sống chắc cũng “chết đét” nữa là bố chồng. Thấy con dâu chào mà chẳng thấy bà Đào đáp lại, ông Kiên nhanh miệng:
- Con đến đấy à, vào nhà đi cho khỏi nắng.
- “Vâng, em hôm nay không có việc gì”, chú Hào tiếp lời theo ông bô.
Bà Đào vẫn lẳng lặng không nói gì, bà chỉ khư khư lấy đứa cháu nội như sợ nó chạy mất. Vào nhà. Cũng vài tháng rồi Loan không về nhà chồng, cũng phải thôi, mẹ chồng nàng không thích sự có mặt của cô. Cô còn ngồi đây được là vì cô vẫn đang nuôi cu Dũng, nếu không chắc không có cửa bước vào nhà này. Ông bố chồng và chú em chồng thì không nói làm gì, vẫn ngấm ngầm quan tâm cô nhưng bà mẹ chồng thì không ưa cô ra mặt. Đảo một lượt nhìn khắp ngôi nhà, Loan tủi thân khi nghĩ ngôi nhà tập thể của mình. Đem ra so sánh làm chi khi sự chênh lệch như đỉnh Everest và đáy biển sâu. Nhưng thôi, thân ai phận nấy, bao năm qua Loan cũng không nghĩ gì đến cảnh giàu sang phú quý mà.
Mọi người ngồi vào bàn uống nước xong xuôi, cu Dũng chạy chơi ngoài sân. Để phá tan bầu không khí có phần u ám, ông Kiên mở lời trước:
- Con hôm nay sang đây là để bàn chuyện đám giỗ thằng Hùng phải không? Vậy ý của con định tổ chức như thế nào?
Định mở lời nói ý kiến của mình thì bà Đào nói chen vào ngay như chặn họng Loan:
- Cô không cần lo gì, thằng Hùng nó là chồng cô nhưng nó là con trai chúng tôi. Chúng tôi có trách nhiệm tổ chức giỗ chạp cho nó. Có thời gian cô đến tham gia là được. Chuyện giỗ con tôi tính cả rồi, tổ chức ở đây cho rộng rãi, mời họ hàng, bạn bè vợ chồng tôi, anh em cơ quan thằng Hùng. Thế thôi.
Biết trước đến đây sẽ được nghe những lời nói này đấy nhưng sao nghe trực tiếp mà sống mũi Loan cay cay. Từng câu nói, cách phát âm, nhả chữ của bà mẹ chồng sao như ngàn mũi tên tẩm độc bắn vào gan vào ruột cô vậy. Hai hàng nước mắt cô rơi thành giọt. Thương thay thân phận đàn bà, nào có phải lỗi tại cô đâu cơ chứ. Cô có bảo anh Hùng làm nghề đi biển đâu? Cô đâu có sức mạnh tạo ra cơn bão biển nào? Vì đâu mà cô phải ngồi đây lắng nghe những lời nói cay độc này. Tại sao cùng thân phận đàn bà, cùng thân phận dâu con mà sao mẹ chồng cô lại cay nghiệt với cô vậy chứ?
(Bạn đọc thân yêu của tôi ơi, viết đến đoạn này tự dưng lòng tôi trùng xuống. Các bạn ạ, sự đời tròn hay méo còn do góc nhìn nữa phải không nào? Đừng bao giờ suy xét, đánh giá về một ai, một cái gì khi mà mình không hiểu hết nó. Và đừng bao giờ dùng những lời nói cay độc làm tổn thương một ai trong bất cứ hoàn cảnh nào các bạn nhé – đôi dòng ngoài truyện)
Cô chẳng biết cãi lại ai bao giờ, nuốt nước mắt đang tràn qua miệng, cô rặn từng chữ:
- Bố mẹ dạy sao con nghe vậy ạ. Chỉ xin bố mẹ cho con mời mấy anh chị em ở cơ quan con và bà con hàng xóm nhà con………………….. ………………………….. ………………….. ….. …….. Không người ta lại bảo con không làm hết đạo làm vợ. Giỗ chồng cũng không làm gì.
Nói đến đây, Loan không thể nói thêm được gì nữa. Cô hết sức rồi. Nói đúng con kiến cũng nghe, thấy Loan nói vậy bà Đào cũng không tìm thấy lý do gì để phản đối. Đành câm lặng. Thấy hai mẹ con không nói gì, ông Kiên thấy mình phải phát ngôn:
- Được rồi, bố thấy con tính vậy là cũng phải. Con cứ mời mọi người đến, bao nhiêu người báo bố mẹ để chuẩn bị cỗ.
- “Vâng ạ”, Loan lí nhí đáp lời bố chồng.
Thấy mọi việc cơ bản là theo dự tính của mình, bà Đào cũng không muốn giáp mặt con dâu nên kiếm cớ đi ra khỏi nhà:
- Thôi mọi việc đã bàn bạc xong, tôi ra chợ bán hàng chứ ở nhà không yên tâm. Hai bố con ông ở nhà lo cơm nước cho thằng Cu, nó mà đói là chết với tôi.
Bà cố tình lờ đi sự có mặt của Loan.
- “Bà đi đi, mọi việc ở nhà để tôi lo”, ông Kiên mở cờ trong bụng. Ka ka ka! Mụ vợ đi rồi, ông tha hồ ngắm con dâu.
- “Mẹ cần con đưa ra chợ không?”, Hào cũng mừng không kém bố là bao.
- “Thôi khỏi cần, anh ở nhà chơi với thằng Cu đi, nó thích mua gì thì dẫn nó đi mua”, bà Đào gằng giọng vào đứa con trai rồi vơ lấy túi xách đi ra khỏi nhà.
Giờ đây nhà chỉ có 3 bố con. Ngồi đối diện con dâu, ông giờ mới có điều kiện ngắm kỹ khi mà Loan giờ đang cúi mặt xuống để che đi đôi mắt đang nhoen nhoét nước của mình. Xem nào, ông thấy cô con dâu vẫn đẹp như ngày nào, cách ăn mặc giản dị thôi nhưng không dấu được nét hấp dẫn rất đàn bà. Vú căng mọng, thấp thoáng ông còn nhìn thấy áo lót cô con dâu, nó mầu đen. Mông cô khi ngồi xuống ghế ghì phè ra hai bên, chứng tỏ nó to quá đây mà. Ôi yêu quá cơ. Chỉ có điều với tư thế ngồi khép chân này ông không thấy được háng Loan ra làm sao. Nếu mà nhìn thấy chắc hai bố con xuất tinh tại trận mất. Nghĩ đến đây, chim cò ông cứng lên mất rồi. Và Hào thì cũng giống bố mình, cu đội quần lên đòi thoát rồi. Nếu như chuyện có người nhìn trộm mà có cảm giác nóng ruột là thật thì giờ chắc Loan phải nhập viện vì bỏng mất rồi.
Ông Kiên nói với con dâu:
- “Thôi con ạ, con đừng để ý mấy lời của mẹ con. Bà ấy chẳng qua là xót thương cho thằng Hùng nên mới vậy, chứ thực ra chẳng có gì đâu. Thôi giờ thế này, cũng lâu rồi ông cháu không được gặp nhau. Hai mẹ con ở lại ăn cơm trưa với bố và em Hào rồi chiều mát thì về. Con lên phòng nghỉ ngơi cho mát tí bố gọi xuống ăn cơm. Chắc mẹ con bán hàng đến tối mới về”, ông Kiên phải nói vậy không sợ Loan ngại giáp mặt mẹ chồng.
Chẳng là nhà vẫn còn nguyên một phòng riêng của Hùng, không ai ở vì không ở hết. Ông Kiên định bảo Loan lên đó nằm nghỉ. Với bản tính của mình, Loan không bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi để bố chồng nấu cơm cả. Hôm nay theo dự tính của mình, cô cũng định ăn trưa rồi chiều chiều mới về. Tạo điều kiện cho cu Dũng gắn bó hơn với ông bà nội. Loan nói với bố:
- Vâng ạ, bố cứ để con nấu cơm ạ. Con không quen ngủ ban ngày bố ạ. Bố cứ nghỉ ngơi đi, con nấu một loáng là xong.
Biết ngay là con dâu sẽ thế mà, vậy là ý định của ông đã thành công một nửa rồi:
- Uh, vậy con nấu cơm đi, đồ ăn mẹ mua từ sáng sớm bố để trong tủ lạnh ấy. Hào, con xem dẫn cu Dũng đi mua cho cháu mấy bộ quần áo mùa hè đi.
Biết ngay ý định đuổi khéo mình của ông bô, nhưng Hào nhà ta ở nhà vốn cun cút nghe lời chứ không như ở ngoài, nói có người nghe, đe có người sợ, nợ có người không dám đòi.
- “Vầng”, Hào trầm giọng.
Hào dẫn cu Dũng đi ra phố mua quần áo, ông Kiên lên gác nghỉ ngơi. Loan vào bếp nấu cơm. Nếu sự việc diễn ra đúng như thế thì cũng không có gì phải kể ra ở đây. Nhưng thực tế có khác chút.
Ông Kiên lên gác nhưng không vào phòng, ông đứng ngay hành lang tầng 2, qua khe giữa các chấn song lan can cầu thang, ông ngắm nhìn đứa con dâu xinh xắn, đáng yêu của mình đang nấu ăn. Ở vị trí này ông khẳng định sẽ quan sát chi tiết mọi hành động của con dâu mà không sợ ai bắt gặp. Lần dòm này cũng không phải lần đầu.
Ở khu bếp nấu ăn, Loan hoàn toàn không biết rằng có người đang nhìn mọi hành động của mình. Cô đinh ninh chỉ có mình mình ở dưới cái tầng 1 căn nhà rộng lớn này. Cô vô tư thả lỏng bản thân mà làm các công việc bếp núc. Cô cúi, cô chổng mông, nếu háng có dính dính cô còn lấy tay chỉnh quần chỗ háng nữa, vô tình thôi nhưng đó lại là những hành động để người trên kia sung sướng.
Ở trên tầng 2 nhìn xuống, không bỏ sót bất kỳ hành động nào của Loan, ông Kiên giờ đây đã vạch cu ra mà thủ dâm, bao hình ảnh tưởng tượng của ông về Loan đều hiện ra như mờ như ảo. Nào là ông nghĩ rằng Loan đang trần truồng nấu ăn, Loan đang quay mông về phía ông xào nấu thì ông tưởng là đang chổng mông cho ông xoa, Loan húp thử nước canh xem mặn nhạt thế nào thì ông nghĩ là đang bú cu ông, Loan đang ngồi trên bàn bếp dạng hai chân thật to cho ông liếm lồn, rồi ông chọc buồi vào lồn Loan .v.v. nhiều lắm. Và ông xuất tinh tại trận. Ông đạt cực khoái bằng những hình ảnh tưởng tượng như vậy đấy. Cũng không phải là lần đầu. Xuất tinh xong, ông lắc lắc đầu nhìn lại xuống dưới. Ô, Loan vẫn mặc quần áo chỉnh tề nấu ăn mà. Vậy là ông vào phòng ngủ, lần này ông cần nghỉ ngơi thực sự vì vừa mất tinh.
Bữa ăn trưa diễn ra trong không khí vui vẻ, đồ ăn thì hai bố con ông Kiên đều chọn cái gì ngon nhất gắp cho cu Dũng, còn ánh mắt thì dán vào người Loan. Mọi cử chỉ gắp, bỏ vào miệng, nhai, nuốt, lau miệng khi ăn của Loan đều được bố con ông Kiên tưởng tượng một cách dâm đãng nhất. Những cử chỉ đó đều được chuyển hóa thành sóc, bú, mút, nuốt tinh .v.v. Bữa ăn kết thúc mà vẫn còn rất nhiều thức ăn, thực ra ông Kiên và Hào có ăn uống được gì đâu. Thành thử ra ăn xong mà vẫn thấy đói đói.
Ăn xong, Loan lên phòng của Hùng ngày xưa nghỉ trưa, cô dự định chiều chiều mát hai mẹ con đạp xe về nhà. Cu Dũng lên phòng ngủ với ông nội. Hào đi đâu không rõ.
Lên đến phòng, việc đầu tiên Loan làm là vào nhà vệ sinh đái. Từ sáng đến giờ chưa đái, ở dưới tầng 1 có phòng vệ sinh nhưng cô ngài ngại vì nó rất gần phòng khách, sợ tiếng động phát ra mọi người nghe thấy cô sẽ ngại chết. Và cô cũng cần phải thay quần lót nữa. Từ sáng đến giờ thấy dinh dính rồi. Cô không biết rằng, ngoài cửa phòng kia có một người không biết đứng đó tự bao giờ.
Là Hào. Anh dự định đợi chị Loan lên phòng mình cũng lên theo, cũng chỉ định nói chuyện hỏi thăm tình hình cuộc sống của chị thôi chứ không có ý định đen tối nào cả. Nếu có thì anh đã làm từ lâu rồi vì mình thừa đủ khả năng để ép buộc một ai đó phải làm theo ý mình. Đến cửa phòng, định ngõ cửa gọi chị Loan nhưng Hào nghe tiếng “xè xè” phát ra từ phòng vệ sinh bên trong. Chẳng khó đoán, chị Loan đang đi đái. Tưởng tượng ra cảnh chị dâu đang tụt quần, chổng mông vào bồn cầu, cảnh chị vảy vảy cái mông cho hết nước đái còn sót lại nơi cánh bướm làm Hào cứng hết cả người. Hào chỉ nghe thôi nhưng mà cũng sướng như được nhìn. Người mình thèm khát đang đái cũng làm cho con người ta sung sướng khôn cùng.
Một lúc sau, thấy yên ắng Hào mới gõ cửa thực sự.
- “Cộc, cộc, cộc, chị Loan à, em Hào đây, chị nghỉ chưa em vào nói chuyện một lát”
Loan ra mở cửa:
- Chú Hào đấy à, chú vào đây, chị chưa nằm nghỉ đâu.
Bước chân vào phòng, đập vào mắt Hào là chiếc quần lót của chị dâu đang nằm trên giường. Hào giật mình nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, anh thầm nghĩ: “chị dâu đang không mặc quần lót, nó ở kia mà”, nghĩ đến đây thôi mà quần anh nổi u lên một đụm. Hào không biết rằng, là Loan đã thay quần lót mới chứ không phải là cô không mặc quần lót. Cô đang mặc quần áo chỉnh tề như lúc đến đây cơ mà. Có định ngủ ở đây đâu mà mang theo quần áo ngủ.
Quay về phía giường, Loan cũng phát hiện ra chiếc quần lót của mình nằm chỏng chơ trên giường. Vừa nãy lúc thay ra định mang ra ngoài cất luôn vào túi xách nhưng chưa kịp thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội vội vàng vàng vơ ngay chiếc quần lót cất vào túi, hành động này tuy nhanh nhưng cả cô và Hào đều nhìn thấy vệt trăng trắng ở đáy quần lót. Cô đỏ ửng mặt mũi vì quá ngượng ngùng. Không biết chú Hào có hiểu lầm gì mình không nữa. Cái “con bé” chết tiệt này, có gì đâu mà lúc nào cũng chảy nước ra thế này làm khổ chủ nhân.
Phá tan bầu không khí sượng sùng này, Loan hỏi Hào:
- Chú có gì hỏi chị à?
- “Vâng, cũng không có gì lớn, em chỉ định hỏi về cuộc sống của chị thôi, có gì khó khăn cần em giúp không? Anh em mất rồi chị một mình nuôi cu Dũng chắc vất vả lắm”
Loan biết câu này là Hào nói thật lòng chứ không phải chỉ để lấy lòng chị dâu. Cô nói chầm chậm:
- Cảm ơn chú đã quan tâm mẹ con chị. Cuộc sống cũng không có khó khăn gì. Công việc của chị vẫn ổn định. Không dư dả gì nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống chú ạ. Bố mẹ và chú cứ yên tâm, nếu có khó khăn gì chị sẽ mở lời nhờ bố mẹ và chú. À mà chú đã có ý định lập gia đình chưa? 25 tuổi rồi còn gì. Chờ qua giỗ đầu anh Hùng là chú cưới vợ đi là vừa, đừng để bố mẹ lo lắng quá.
Nghe chị nói mà Hào cũng cảm động khôn nguôi, rõ là chị vẫn quan tâm tới cuộc sống của mình. Chị không biết rằng từ lúc 18 đôi mươi người mà Hào thích chỉ có chị Loan, ra đời tiếp xúc với đủ các thể loại người nhưng anh không tìm được người nào giống chị, dù chỉ giống đến 7 – 8 phần thôi cũng là chấp nhận được. Mãi một lúc, Hào mới ấp a ấp úng nói với chị:
- Em đã có người yêu đâu mà cưới vợ cơ chứ. Chị này…………. Chị còn nhớ chuyện lần trước em nói với chị không?
Câu hỏi này của Hào làm Loan nhớ lại câu chuyện xảy ra cách đây vài năm, hồi cu Dũng mới được có 2 tuổi.
---------------------
Câu chuyện đó như sau, hồi đó cu Dũng mới được có 2 tuổi, một lần chú Hào đến nhà chơi thăm hai mẹ con. Anh Hùng đi biển, chỉ có 2 mẹ con ở nhà. Thủ tục thăm nom đã xong. Ngồi nói chuyện với chị dâu, Hào vào thẳng chủ đề, cuộc đời sương gió giang hồ dạy anh cách sống ngay thẳng. Anh nói: 
- Chị Loan à, em chẳng dám giấu giếm gì chị? Em thích chị từ lâu rồi. Từ hồi anh mới dẫn chị về nhà cơ. Mà không phải thích đâu, em yêu chị mất rồi. Em biết em như vậy là không phải với anh với chị, nhưng em không sao kiểm soát được tình cảm của mình. Hôm nay em nói thật với chị cũng để em nhẹ lòng, chứ ngày ngày giữ trong lòng em thấy mình khó chịu lắm. 
Vẫn bế cu Dũng trên tay, Loan bất ngờ vì trải lòng của Hào. Nói thật là từ lúc gặp Hào đến giờ cô rất quý mến đứa em chồng này, nghe nói ngoài xã hội cũng nghịch ngợm lắm nhưng lúc ở nhà rất ngoan ngoãn với bố mẹ và anh chị, rất phải phép đạo làm em. Cô chẳng biết phải nói thế nào với Hào cả:
- Chuyện này … chuyện này …. Mà sao chú lại nghĩ như vậy chứ. Chú là em anh Hùng chồng chị cơ mà. 
Hào đỡ lời chị luôn: 
- Chị, chị đừng nghĩ em xấu. Em biết mà, chị là chị dâu của em, là vợ của anh trai em. Nhưng em không biết phải làm thế nào. 
Loan khuyên em chồng:
- Chị cũng chẳng trách móc gì chú đâu, chuyện tình cảm thì đúng là khó đoán định được. Chú tìm người yêu rồi lấy làm vợ là ổn thôi mà. 
Hào đi thẳng vào vấn đề chính:
- Em cũng đang tìm nhưng mãi chẳng gặp được ai giống chị để yêu cả. Chị này, anh Hùng thường xa nhà. Hay chị thỉnh thoảng cho em sang thăm nom chị và cháu được không? Em hứa sẽ không để ai biết chuyện này. Anh đi xa chắc chị cũng buồn. 
Loan nhận thấy vấn đề đã nghiêm trọng, cô dứt khoát: 
- Chú Hào này, chị phải nói rõ cho chú biết, chị là vợ anh Hùng và chị rất yêu anh ấy, chị không bao giờ phản bội chồng trong bất cứ hoàn cảnh nào. Anh ấy có thể đi cả năm nhưng chị luôn giữ trọn đạo làm vợ. Suy nghĩ của chú như thế nào chị không can thiệp được, nhưng nếu chú còn tôn trọng chị, còn coi anh Hùng là anh trai chú thì chú đừng bao giờ nói lại chuyện này với chị nữa. Chị coi như chưa nghe thấy gì. 
Hào thấy chị dâu cứng rắn nói nặng, biết mình không làm được gì. Đành xin lỗi: 
- Chị à, em xin lỗi. Sau này em không nói với chị như vậy nữa. Nhưng em khổ lắm khi ngày ngày nghĩ đến chị. Chị! Chị! Chị cho em một ân huệ được không? 
- “Ân huệ gì?”, Loan buột miệng trả lời thôi chứ không có chủ đích gì. 
Hào đáp lời nhanh nhưng nói ấp úng:
- Chị cho em 1 lần được nhìn thấy chị … thấy chị …. trần truồng được không? Chỉ 1 phút thôi, à không chỉ vài giây thôi. Không em chết mất.
Loan ngắt lời như quát:
- Chú Hào!
Biết chị dâu không chấp nhận, Hào cố vớt vát: 
- Vâng em biết rồi. Em không cần chị trả lời ngay, chị cứ suy nghĩ đi, có như nào chị trả lời em sau cũng được. Bao lâu em cũng đợi.
- “Chú Hào!”, một lần nữa Loan ngắt lời Hào. 
- Thôi em về đây, chị giữ gìn sức khỏe. 
Nói xong Hào nhanh chóng đứng dậy đi về không để cơ hội cho Loan nói thêm. Mục đích của Hào là không để chị trả lời ngay, bởi Hào biết nếu ép chị trả lời ngay thì sẽ là 1 chữ “Không” to vật. Thà đừng nghe thì mình còn hy vọng, mặc dù cái hy vọng ấy cũng gần như bằng 0.
Đấy câu hỏi mà Hào đang nhắc đến là như vậy đấy, giờ chúng ta trở lại với câu chuyện diễn ra tại nhà ông Kiên, thời điểm năm 1996.
----------------------------
Hào không nhắc lại thì chắc Loan cũng quên, chuyện này thực ra cô không để tâm làm gì cho mệt óc, tưởng Hào đã quên nay lại nhắc lại làm Loan luống cuống một lúc mới trả lời được:
- Chú Hào! Chú biết tính chị rồi mà. Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, chị không bao giờ đồng ý. Chị coi chú giống như em ruột của mình vậy.
Vậy là Hào đã nhận được câu trả lời mà mình phải chờ vài năm mới có được. Biết trước là vậy nhưng xưa còn có chút hy vọng, nay hết thật rồi làm Hào hụt hẫng trong lòng. Anh nói thêm may ra gỡ gạc được tí hy vọng:
- Giờ anh Hùng đã mất rồi, chị cũng cần có người ở bên chăm sóc. Sao chị vẫn cứng rắn với em như vậy.
- “Chú Hào! Chị không muốn nghe những chuyện như vậy nữa, nếu không còn việc gì khác thì chú để cho chị nghỉ ngơi đi”, Loan thấy mình phải cương quyết hơn nữa.
Biết không làm gì hơn được, Hào đành ngậm ngùi:
- Vâng, em biết rồi. Chị sau này có gì khó khăn cứ gọi em nhé. Em là em chồng chị, là chú ruột của cu Dũng. Em ra ngoài đây, không làm phiền chị nữa.
Hào quay đầu bước ra khỏi phòng, trước khi đi không quên đảo mắt qua chiếc túi xách của Loan, ở trong đó có chiếc quần lót của chị dâu, dưới đáy còn có vết trắng, Hào biết đó là do nước lồn tạo thành.
Loan chốt cửa, từ sáng tới giờ cô hết chịu áp lực này đến áp lực khác làm cô cảm thấy mệt mỏi, cố chợp mắt một lúc rồi ra về.
Chiều mát, hai mẹ con lục tục đạp xe ra về. Cô không về thẳng nhà mà đi ra bến cảng Hải Phòng, ở nơi cầu cảng tiễn anh Hùng ra đi. Hai mẹ con dắt tay nhau ra đứng trước biển, chiều rồi nên gió lồng lộng tạo cảm giác sảng khoái chứ không còn oi bức như trưa. Vươn tầm nhìn xa tít mù khơi, cô tự thì thầm trong tâm:
- “Anh Hùng ơi, em thấy mệt lắm rồi”

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »