Tiếng mẹ trong đêm

Cũng đã hết cái tuổi mà có thể vô tâm ngồi bắn halflife, rồi í ới gọi nhau vào quán nét, chạy nhảy suốt ngày. Giờ nhiều việc phải lo lắm, cứ mỗi năm lại thêm một tuổi, không phải chỉ thêm niềm vui, mà thêm nhiều nỗi lo hơn, thêm nhiều điều phải bận tâm suy nghĩ. Dẫu biết cần gì phải vắc mình vướng thêm nhiều điều, nhưng bản thân không thể cự tuyệt, không thể không suy nghĩ… "thêm một năm, bố mẹ lại thêm phần xa cách", lo lắng.
   

Những ngày Hà Nội trở mình, mình cũng không rõ Hà Nội cuối thu, đầu đông, hay là gì nữa? Dạo này ốm yếu quá, cơ thể mệt lừ với mọi việc, việc học, việc làm thêm,...  và đâu đâu những việc vớ vẩn. Dây thần kinh méo xệch méo xụa với hàng vạn lý do mà không có câu trả lời. Tự dưng mình muốn từ bỏ, muốn buông xuôi mọi việc, muốn như trước, như cái thời còn bắn halflife ấy. Cuộc sống bon chen, mình cũng bị chèn ép, vật lộn… và cũng cáu bẩn. Nhưng biết làm sao, không làm, không học thì lấy cái gì mà sống? Kiếm cái gì để đam mê.
Có người 4 năm đại học trôi qua như cái nháy mắt, để rồi lúc họ ngoảnh lại, họ giật mình nhận ra mình chả làm được gì. Vi vu trên những chuyến đi, bay nhảy trong các Pub… nhưng rồi sao? Không phải đêm về vẫn thế, một mình với bóng đêm, với vài bản nhạc du dương cho dễ ngủ,… Tự dưng thấy thất bại đến thảm hại!
Và thế, câu chuyện của những người ấy – của mình cứ lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác, tưởng như không có hồi kết ấy thật là khó chịu. Cái cảm giác luẩn quẩn trong mộng mỵ, mà không thoát lên trên được cái hiện thực phũ phàng. Cái gì cũng không chịu thua, nhưng cái này, xin nhận thất bại, mệt mỏi quá.
   

Nhiều lúc cũng muốn trốn đi, muốn tìm đến những nơi ồn ào và đông đúc, nhưng vẫn có cái cảm giác thiếu thiếu gì đó. Một niềm vui tức thời hay là một bàn tay chỉ để nắm giữa chốn đông người giữa cái tiết trời Hà Thành trở gió. Và cuối cùng, người ta sẽ học được nhiều điều, sự im lặng hay đơn giản là tận hưởng những điều bình thường và nhỏ nhặt của cuộc sống.
Thời gian trôi dần, xóa nhòa nhiều ký ức, kéo lại những khoảng cách của thực tại, có gần, có xa. Cũng đã buồn, cũng đã nuối tiếc, nhưng chưa bao giờ hối hận.
Mình tin cuộc đời như một cuốn kịch bản, nhưng nó không được viết trước ở bất kỳ đoạn nào…
Hà Nội, viết cho những xúc cảm lang thang…


Bài viết: Viết cho những xúc cảm lang thang 

Nguồn Zing Blog

Share this

Related Posts

First